Chúng ta hãy quay lại xe trước, lấy pháp khí tới đã…”
Những người còn lại nghe xong, đều gật đầu một cái thật mạnh, tỏ vẻ đồng ý.
Phố ăn vặt này là con phố ăn vặt sầm uất nhất thành phố, mỗi ngày có không biết bao nhiêu ngàn người tới đây.
Nhiều người như vậy, dương khí tụ hợp ở nơi này đã mạnh tới mức đáng sợ, khiến cho những âm vật tà khí đều vô cùng sợ hãi.
Theo lý thuyết mà nói, thứ tà vật kia không nên xuất hiện ở nơi này mới đúng.
Nhưng hiện tại nó lại xuất hiện ở nơi này, như vậy, thứ âm vật kia tất phải có được năng lực đặc biệt hoặc tu vi cường đại.
Nếu không, nó không thể nào đặt chân được tới con đường này.
Với phán đoán này, mỗi người trong nhóm chúng tôi đều trở nên cẩn trọng hơn trước.
Rốt cuộc thì cái nghề này của chúng tôi cũng là nghề liếm máu trên lưỡi dao, chỉ cần hơi lơ là một chút thì sẽ mất mạng.
Thậm chí, còn có thể bị yêu vật đánh đến nỗi hồn phi phách tán.
Chúng tôi không có bất cứ kế hoạch gì, chỉ để lại Tử U và lão Phong ở lại chỗ này để tiếp tục tìm kiếm nơi toả ra khí tức của thứ nghiệp chướng kia.
Mấy người còn lại như chúng tôi sẽ nhanh chóng chạy tới nơi để xe, lấy pháp khí rồi quay lại.
Động tác của chúng tôi rất nhanh, chẳng qua bao lâu, chúng tôi đã tới chỗ để xe, cũng đã lấy ra được kiếm gỗ đào và mấy món pháp khí bảo vệ mình.
Mà lúc này, Hồ Mỹ vẫn đang chìm trong giấc ngủ say.
Cũng không biết khi nào cô ấy mới có thể thoát ra được…
Tuy nhiên, hiện tại tôi cũng không đủ thời gian để quan tâm tới chuyện này, sau khi lấy được đồ, chúng tôi lại quay trở lại con đường lúc nãy.
Chờ chúng tôi quay trở lại con đường đó, đã không còn thấy bóng dáng của lão Phong cùng Tử U đâu nữa.
Đang lúc mấy người chúng tôi thấy bối rối, không biết hai người kia đã đi đâu.
Thì tiếng chuông điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên, sau đó, tôi thấy lão Phong gửi cho mình một dòng tin nhắn.
Vừa ấn vào, tôi phát hiện cậu ấy đang chia sẻ một vị trí.
Tôi do dự một chút, rồi xác nhận lại vị trí được đánh dấu.
Kết quả, tôi phát hiện, vị trí hiện tại của lão Phong đã cách chúng tôi hơn 300m rồi.
Hơn nữa, cậu ấy vẫn đang không ngừng tiến về phía trước, tốc độ còn rất nhanh.
Nhìn được tin nhắn này, tôi đoán là lão Phong cùng Tử U đã phát hiện ra mục tiêu, bây giờ đang nhanh chóng đuổi theo nó.
Vì để chúng tôi có thể kịp thời đuổi theo, lão Phong mới gửi định vị cho tôi như thế.
Tôi không chần chờ nữa, vội quay lại nói với sáu đệ tử của Tấn Tiệp Môn: “Hẳn là hai người họ đang đuổi theo thứ đồ vật kia, mọi người mau đi theo tôi!”
Nói xong, tôi nhấc hộp kiếm lên, cầm điện thoại di động rồi nhanh chóng chạy về phía trước.
Nhưng cứ đuổi theo như vậy, chúng tôi nhanh chóng phát hiện ra, mình đã đuổi một con đường lớn.
Định vị cho thấy, lão Phong chỉ ở ngay phía trước, cách chúng tôi vài mét.
Nhưng nơi này chính là một đại lộ rộng lớn, tôi đã ngó trái ngó phải, mà chẳng thấy bóng dáng của ai.
Gửi tin nhắn cũng chẳng thấy lão Phong phản hồi lại, căn bẳn không thể tìm ra bọn họ.
Tôi khẽ nhíu mày: “Ấy, thằng nhóc này chạy tới nơi nào rồi? Sao mãi chẳng thấy người đâu?”
Tôi tự lẩm bẩm một câu.
Những người bên cạnh cũng bắt đầu quan sát xung quanh.
Cuối cùng, chỉ nghe Vương Phượng nói: “Nơi này không có ai, cũng không thấy điện thoại di động của anh ấy. Liệu có phải anh ấy đã đi vào đường hầm rồi hay không?”
Vương Phượng vừa nói ra suy đoán của mình, Vương Thanh cũng khẽ gật đầu, nói thêm:
“Ừm, có thể lắm.
Đây là một thành phố lớn, có rất nhiều đường hầm.
Không phải đường hầm dành cho tàu điện ngầm, thì cũng là cống nước ngầm.
Lần đầu tiên chúng tôi xuống núi, con yêu quái đầu tiên chúng tôi giết được cũng là ở trong cống nước ngầm đấy.”
“Ừ, đại sư huynh và tiểu sư muội nói không sai.
Có khả năng là bọn họ đang ở dưới mặt đất rồi!”
Bây giờ có vẻ như điều này cũng có thể xảy ra.
Nhưng sau khi nhìn lướt qua bản đồ, tôi phát hiện ra rằng, trong vòng bán kính 1km, không có một lối vào ga tàu điện ngầm nào
Trong khi tôi đang suy nghĩ làm cách nào để xuống dưới, Vương Hổ - tứ đệ tử Tấn Tiệp Môn đã trực tiếp nhấc một nắp cống ở bên cạnh lên.
Sau đó anh ta nói với chúng tôi:
“Ấy! Chúng ta có thể đi xuống từ nơi này…”
*****
Thấy Vương Hổ trực tiếp nhấc một nắp cống lên, mấy người chúng tôi nhanh chóng vây quanh lại nơi ấy.
Từ trong cống thoát nước, một mùi tanh hôi nhàn nhạt toả ra.
Tôi thấy rằng ở dưới này rất sâu, không gian hình như cũng rất lớn.
Tuy rằng mùi tanh tưởi này khiến cho người ta rất khó chịu, nhưng đã là người trừ tà, chúng tôi vẫn có thể chấp nhận được chút khó chịu này.
Sau khi mở Thiên Nhãn ra, chúng tôi không hề do dự thêm chút nào nữa.
Rồi thông qua chiếc thang sắt, chúng tôi trèo xuống dưới.
Vừa xuống tới phía dưới, chúng tôi phát hiện bên dưới là một khoảng không gian rộng lớn.
Chiều cao của ống thoát nước ngầm này gần bằng một người trưởng thành.
Đường ống hơi nghiêng, có nói với đường thoát nước chính.
Hơn nữa, cách đó không xa, còn có một đốm sáng nhỏ.
Dọc theo đường ống dẫn này, tôi đi từng bước về phía trước, cuối cùng nhảy xuống một cái thang và đến một đường ống lớn hơn.
Không, hẳn phải gọi nó là đường hầm.
Bởi vì nó phải cao tới mấy thước.
Ở giữa có hai đường ray.
Nơi này, rõ ràng là đường hầm mà tàu điện ngầm chạy qua.
Đốm sáng kia chỉ cách chúng tôi khoảng 1m thôi.
Khi tiến lên trước, tôi phát hiện ra đó là một chiếc điện thoại di động.