Dù sao hiện tại tôi cũng rất bận, không có thời gian ngắm người đẹp.
Nhưng cô ấy cũng đang nhìn tôi, thấy tôi sắp rời đi cô ấy liền với theo gọi: “Đinh Phàm.”
Trong giọng nói mang theo một tia nghi hoặc, dường như đang dò hỏi.
Nghe thấy đối phương gọi tên của mình, tôi có chút sửng sốt.
Cô gái này là ai? Sao lại biết tên tôi? Chẳng lẽ là khách hàng cũ trước kia của cửa hàng nhà tôi?
Tôi thấy khó hiểu, nhưng vì phép lịch sự, tôi dừng lại và quay đầu nhìn cô ấy.
Mang theo một tia nghi hoặc hỏi: “Cô là?”
Cô ấy thấy tôi dừng lại hỏi một câu như vậy.
Biểu tình trên mặt liền thay đổi, không nhịn được mà cười một tiếng nói: “Cậu không nhớ tớ sao.”
Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi thật sự không nhớ, nếu biết cô ấy là ai thì tôi đã không hỏi như vậy.
“Không, tôi không nhớ.” Tôi lắc đầu.
Cô gái liền bật cười, sau đó làm ra một động tác tinh nghịch, mở miệng nói: “Đinh – Nguyên - Bảo.”
Lúc đầu tôi còn hoang mang bối rối nhưng sau nghe thấy hai chữ “Nguyên Bảo” liền thay đổi sắc mặt.
Đối với tôi hai chữ “Nguyên Bảo” đã gắn liền với hồi ức lúc nhỏ.
Trong ký ức của tôi có một cô bé rất mũm mĩm.
Bởi vì nhà tôi kinh doanh đồ cho người chết nên mọi người đều không thích tôi còn kêu tôi là đồ xui xẻo, mọi người cũng không thích chơi cùng với cô ấy bởi vì thân hình của cô ấy rất mập mạp.
Cũng vì vậy, chúng tôi đã trở thành bạn.
Mỗi ngày đều đi học đi về cùng nhau.
Bởi vì tôi với sư phụ làm nghề bán hương nến vàng mã nên thường bị cô ấy gọi là “Nguyên Bảo.”
Nhưng rồi một trận hoả hoạn đã cướp đi tính mạng của bố mẹ cô ấy.
Cuối cùng cô ấy bị đưa đến trại trẻ mồ côi, từ đấy đến nay chúng tôi cũng chưa từng gặp lại.
Cũng từ đó kỷ niệm cùng cô ấy đều bị tôi chôn chặt ở trong tim.
Lúc này tất cả ký ức đều chợt ùa về.
Tôi không khỏi ngẩn người hệt như có một luồng điện chạy qua, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Thật không ngờ cô bé mũm mĩm trước kia giờ đây đã trở nên xinh đẹp như vậy.
Tôi nuốt nước bọt, có chút kinh ngạc.
Nhưng cô gái trước mặt lại cười rất tươi, lúc này nghiêng đầu nói: “Sao vậy? Cậu không nhớ ra tớ à?”
Nghe vậy, tôi há hốc miệng ngay tại chỗ: “Cậu ,cậu là Tiểu Mạn”
Vừa dứt lời, cô gái liền nói: “Đúng vậy, cậu còn nhớ tớ! Dạo này cậu thế nào rồi?”
Thấy đối phương đã xác nhận, tôi thật sự rất vui.
Lúc trước tiễn Tiểu Mạn rời đi, tôi cũng không gặp được cô ấy.
Tôi chỉ biết lúc đó cô ấy không đi học, sau khi tôi về nhà thì mới biết được việc Tiểu Mạn đã bị đưa đến cô nhi viện.
Lúc ấy tôi chỉ mới học tiểu học cho nên tôi đã trách Tiểu Mạn đi mà không hề từ biệt tôi.
Đến lúc lớn lên tôi mới biết đó là ngoài ý muốn thì cũng không còn cách nào để liên lạc được với cô ấy.
Nhưng không ngờ hôm nay tôi lại gặp được cô ấy ở đây.
Tôi gật đầu: “Dạo này tớ khá ổn. Tớ cũng đã trở thành một đạo sĩ chân chính.”
Tiểu Mạn nghe tôi nói như vậy liền cười “ha ha” âm thanh khá vui tai.
“Được đó! Chúc mừng cậu. Tớ cũng tới tham gia học lớp, chúng ta cùng vào đi” Tiểu Mạn nói.
Tôi “Ừ” một tiếng, thầm nghĩ Trương Tử Đào cũng thật lợi hại đến cả Tiểu Mạn cũng liên lạc được.
Ngay sau đó tôi và Tiểu Mạn liền bước vào khách sạn.
Hôm nay đúng là thật bất ngờ.
Hơn nữa Tiểu Mạn cũng đã thay đổi, trước kia da có chút ngăm đen.
Hiện tại đã cao gầy thướt tha, làn da cũng trắng hơn.
Tôi hỏi mấy năm qua cô ấy đã ở đâu? Tiểu Mạn nói cô ấy được một người dì họ Triệu sống ở thành phố Hoàng Long bên cạnh nhận nuôi, về sau ra nước ngoài du học, lúc này mới về nước.
Bởi vì cô ấy và Trương Tử Đào đều thực tập chung một công ty, cho nên cô ấy mới có thể tới tham gia buổi họp lớp này.
Nghe Tiểu Mạn nói vậy tôi không khỏi nhìn cô ấy vài lần.
Không ngờ cô gái này hiện giờ đã trở thành rùa biển.
Tiểu Mạn kể ngắn gọn về trải nghiệm của mình, trong lời nói, rõ ràng cô ấy đã gặp được một gia đình tốt.
Nghe giọng điệu của Tiểu Mạn chắn hẳn gia đình nhận nuôi cô ấy có điều kiện cũng không tệ về mọi mặt.
Mặc dù Tiểu Mạn đã mất cha mẹ nhưng giờ đây cô ấy cũng có được một gia đình tốt hơn, tôi thật sự thấy mừng cho cô ấy.
Vừa đi vừa trò chuyện, chúng tôi cũng đã tới địa điểm họp lớp.
Bên trong khá ồn ào chắc là mọi người cũng đến gần đủ rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào.
Khoảnh khắc cửa mở ra, tôi nhìn thấy hai cái bàn đã đầy người.
Bàn này là loại bàn tròn có thể ngồi đến 16 người.
Lớp tiểu học của chúng tôi cũng chỉ khoảng 30 người mà giờ cũng đã ngồi gần đầy hai bàn.
Theo lý thuyết, hiện tại đã gần 80% số người.
Sau khi liếc nhìn, tôi tìm thấy một số khuôn mặt quen thuộc.
Cũng có một số khuôn mặt trong khá xa lạ.