Không thể không khen, anh chàng này ném lao rất chuẩn.
Cây lao kia vừa bay xuống, đã cắm trúng người một con cá lớn.
Bởi vì cây lao được gắn với một sợi dây, nên Vương Sơn kéo lại rất nhanh.
Anh ta còn giơ con cá lớn về phía cửa sổ, hòng khoe với chúng tôi.
Mọi người đều reo hò và khen ngợi sự lợi hại của Vương Sơn.
Nhưng lúc này, cậu nhóc Vương Hổ lại tìm được một chiếc thuyền nhỏ ở ven bờ, hơn nữa, chiếc thuyền này vẫn còn sử dụng được.
Ba người kia nhanh chóng nhảy lên thuyền, Vương Xích là người điều khiển thuyền, trực tiếp lái con thuyền vào trong dòng nước.
Vương Phượng thấy thế, còn lớn tiếng nhắc nhở.
Bảo ba người bọn họ cẩn thận một chút, đừng để rơi xuống nước.
Vương Thanh nhìn về phía chúng tôi, lại cười “Ha hả”, nói không sao đâu.
Anh ta còn nói ba sư huynh đệ mình có thể bơi, còn bơi rất tốt.
Đừng nói đến những dòng sông nhỏ chảy chậm như vậy, ngay cả sông Trường Giang hay sông Hoàng Hà bọn họ cũng bơi lội tự do.
Tuy nhiên, anh ta vừa dứt lời, tôi đã thấy dưới sông có gì đó không ổn, bầy cá dưới sông dường như đang náo loạn cả lên.
Nước bắn tung tóe, con thuyền đã đi tới giữa dòng nước xáo động.
Sau đó, từng đợt sóng nước nổi lên.
Ba người họ dường như không thể đứng vững, chỉ có thể nghe được Vương Sơn gào lớn.
“Ngũ sư đệ, ổn định, ổn định. Có cá lớn, có cá lớn...”
Kết quả, ba câu này còn chưa kịp nói hết, con thuyền nhỏ chao đảo vài cái rồi bất ngờ lật nghiêng sang một bên, tạo thành một tiếng “bịch”.
Ba người trên thuyền lần lượt rơi xuống nước.
Lúc đầu mọi người không để ý nhiều, bởi vì Vương Thanh từng nói ba người họ bơi lội rất giỏi.
Nhưng càng nhìn lâu, chúng tôi càng thấy có điều gì đó không ổn.
Bởi vì chúng tôi phát hiện ra, dường như ba người kia đang giãy giụa, trong miệng còn đang hét lên “ô ô” hay gì đó, hơn nữa người họ đang có xu thế chìm xuống.
Tôi híp mắt, rồi thốt lên đầu tiên: “Có chuyện gì đó không ổn, có vẻ như họ không nổi lên được.”
“Không thể nào đâu, ba người sư đệ của tôi bơi lội cực kỳ tốt đấy!”
Vương Thanh vẫn không thể tin được.
Nhưng theo những gì tôi nhìn thấy, ba người kia không chỉ không bộc lộ được khả năng bơi lội của mình, mà ngược lại, họ còn có nguy cơ bị đuối nước.
Vì thế, tôi vội vàng nói:
“Mọi người đừng nhìn nữa, có vẻ như họ đang gặp rắc rối thật rồi.
Nếu chúng ta còn không cứu người, họ sẽ không thể lên bờ được...”
*****
Ba người Vương Sơn, Vương Phi, Vương Xích của Tấn Tiệp Môn xung phong xuống sông bắt cá.
Nhưng hiện tại, bọn họ lại đột nhiên rơi xuống nước.
Vốn dĩ ba người kia bơi lội rất giỏi, thế nhưng bây giờ họ lại có nguy cơ bị đuối nước.
Tôi thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng, cũng là người đầu tiên lao ra khỏi nhà, định cứu ba người đang rơi vào nguy hiểm kia.
Tuy rằng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao ba người biết bơi tốt như thế lại đột nhiên có khả năng bị chết chìm.
Nhưng bây giờ, chúng tôi phải cứu họ lên bờ trước đã.
Ngay khi tôi vừa bước đi, những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Mọi người đều rất hoảng loạn, ai cũng nhanh chóng tăng tốc, không ngừng chạy về phía bờ sông.
Vị trí của chúng tôi cách bờ sông không xa, chỉ ở ngay trên bờ sông mà thôi.
Vì thế chúng tôi chạy xuống rất nhanh.
Trong nháy mắt, cả nhóm chúng tôi đã xuất hiện ở trên bờ sông.
Nhìn xuống sông, ba người nhóm Vương Sơn vẫn đang không ngừng vùng vẫy, cứ chìm rồi lại nổi trên mặt nước.
Trong miệng họ đang nói “Ku ku ku” gì đó, bởi vì thỉnh thoảng bọn họ lại sặc một ngụm nước, nên bọn họ không có cách nào phát ra được một âm tiết hoàn chỉnh.
“Sư đệ, mọi người cố gắng đứng yên, sư huynh sẽ tới cứu các cậu ngay đây!”
“Nhị sư huynh, tam sư huynh, ngũ sư đệ, tôi tới đây!”
Vương Thanh cùng Vương Hổ cũng lần lượt lên tiếng. Tôi chạy ngay phía trước mấy người họ, vừa chạy vừa cởi giày và áo khoác ngoài.
Ngay khi đến gần bờ sông, tôi vươn người nhảy xuống, trực tiếp nhảy vào trong dòng nước.
“Bùm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Ở phía sau, ba người Vương Thanh, Vương Hổ, lão Phong cũng lần lượt nhảy xuống nước theo tôi.
Vì tôi biết bơi, hơn nữa hiện tại tôi còn có đạo hạnh trên người.
Bởi vậy rất nhanh có thể cứu được ba người kia ra khỏi mặt nước.
Nhưng ngay khi tôi nhảy xuống nước, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Nước sông này lạnh quá.
Lạnh tới thấu xương, hơn nữa, cái lạnh này không giống với cái lạnh bình thường, mà còn xen lẫn cả âm khí và hàn khí.
Tôi còn thoáng cảm nhận được một luồng sát khí đang khuấy động trong nước.
Khi ở trên bờ, tôi không thể cảm nhận được những loại khí tức hỗn độn này, nhưng vừa nhảy xuống nước thì liền cảm nhận được.
Sau đó tôi nhận ra rằng, trong dòng sông này tất không được yên bình.
Ba người nhóm Vương Sơn khẳng định không phải vô tình bị rơi xuống nước.
Mà là bị thứ gì đó ở trong nước đẩy ngã xuống.
Chẳng trách, ba người có kỹ năng bơi lội rất tốt mà còn có khả năng bị đuối nước.
Họ đã bị thứ ở trong nước kia quấn lấy thân rồi.
Nếu không trốn thoát được, ba người có có thể sẽ trở thành vật tế cho thứ ở dưới dòng sông này.
Nghĩ đến điều này, tôi liền thấy trong lòng ớn lạnh, da đầu tê dại.
Tôi không dám bất cẩn, định nhắc nhở mọi người ở phía sau.
Nhướng mày một cái, tôi vung chân thật nhanh rồi vội vã nổi lên mặt nước.
Vừa mới thò đầu ra khỏi mặt nước, đã nhìn thấy ba người Vương Thanh, Vương Hổ và lão Phong đã nhảy xuống nước rồi.
Mà ở phía sau, Tử U cùng Vương Phượng cũng đang định nhảy vào trong nước.