Toàn bộ tiền giấy trên con phố đổ nát cũng như đang bay múa trong gió.
Nhìn thấy những hình ảnh này, tôi không khỏi cau mày.
Nơi này thế mà lại treo nhiều cờ trắng và rải nhiều tiền giấy như vậy.
Có thật là có âm hồn ác quỷ nào tồn tại ở đây không, hay là cố người đang cố ý bày trò?
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, biểu cảm của những người xung quanh cũng bất đồng.
Sáu kiệt Tấn Tiệp Môn thì khá khoa trương, Vương Hổ là người đầu tiên lên tiếng:
“Mẹ nó, thật đáng sợ quá đi mất. Nhìn dáng vẻ nơi này nhất định là có lệ quỷ!”
“Ừ, tôi nhìn cảnh nơi này mà hoảng. Cảm giác cứ như vừa bước bào một bãi tha ma vậy!”
“Đại sư huynh, nơi này có phải là một ổ ma quỷ nào đó không?”
“...”
Mọi người cứ liên tục tiếp lời, về cơ bản, họ không có được sự bình tĩnh mà một người trừ tà nên có.
Tuy nhiên tôi cũng mặc kệ bọn họ, dù sao, ngoại trừ tu vi ra, bọn họ cũng chẳng khác gì những gã tay mơ mới gia nhập vào Đạo môn.
Tôi không quá để ý tới sáu người kia, mà quay đầu lại nhìn lão Phong một cái: “Có cảm nhận được gì không?”
Thể chất của lão Phong đặc biệt, khiến cho cậu ấy rất mẫn cảm với âm khí và sát khí.
Tuy nhiên, lão Phong lại lắc lắc đầu:
“Tôi không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì, chỉ là ở đây lạnh hơn một chút thôi, nhưng cũng không có gì đặc biệt cả.
Tôi chỉ không biết, liệu vào ban đêm có thay đổi gì không!”
Nói như vậy, nếu ở đây thực sự có nhiều âm hồn hoặc là lệ quỷ tồn tại…
Chỉ cần khoảng cách gần, ngay cả vào ban ngày thì chúng tôi vẫn có thể cảm nhận được chút âm khí hoặc sát khí được phát ra.
Nếu không ai cảm nhận được, nên tôi nghĩ nơi này vốn chẳng có ma quỷ ám như trong lời đồn.
Khả năng mấy lời đồn kia có lẽ là đồ nhảm, cố ý phóng đại sự đáng sợ ở nơi này.
Đương nhiên, chúng tôi vẫn chưa thể chắc chắn được điều gì, phải đi quanh thị trấn này một vòng thì mới biết được.
Vì vậy, tôi đã nói với những người còn lại: “Trước tiên, chúng ta đi quanh thị trấn này một lượt, xem có nơi nào đặc biệt không. Sau đó mới tìm một chỗ để cắm trại.”
Những người còn lại nghe tôi nói xong thì đều đồng ý.
Tiếp theo đó, mọi người đi theo tôi, bắt đầu tiến sâu vào thị trấn nhỏ.
Nhìn những tòa nhà nhỏ đổ nát xung quanh, tôi vô thức nghĩ đến trải nghiệm của mình khi đến thị trấn Mã Vương và thị trấn Lang Nha.
Nhưng hai lần trải nghiệm đó đều rất nguy hiểm, suýt chút nữa tôi đã không còn mạng mà trở về.
Còn nhìn tình hình hiện tại, nơi này hẳn không thể so sánh với hai thị trấn quỷ kia.
Bởi vì từ đầu đến cuối tôi không cảm thấy có gì đặc biệt cả.
Đừng nói tới sát khí, cho dù là âm khí lưu động hay gì đó cũng chẳng có, tôi không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì cả.
Kỳ thật, trong lòng tôi đã có phán đoán sơ bộ, đây chỉ là một thị trấn nhỏ đổ nát mà thôi.
Cho dù có ma quỷ đi chăng nữa, cũng chỉ là vài ba cô hồn dã quỷ lang thang, chẳng đáng ngại.
Bởi vậy, tôi không quá quan tâm đến nó.
Cùng mọi người tìm kiếm quanh thị trấn nhỏ một vòng, cuối cùng chúng tôi đành bất lực trở về.
Chúng tôi tìm được một tòa nhà gần bến sông và dự định cắm trại ở đây.
Đợi đến tối, mọi người sẽ ra ngoài nhìn thử xem sao.
Nếu có vấn đề gì, chúng tôi sẽ xử lý.
Nếu không có vấn đề gì xảy ra, chúng tôi sẽ đi ngủ một giấc, rồi sáng mai rời khỏi nơi này.
Mọi người thả hành lý xuống, nghỉ ngơi trong chốc lát, trò chuyện thêm đôi ba câu.
Nhưng vào lúc này, Vương Phượng bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Mọi người nhìn kìa, bên ngoài sông nhỏ đó có rất nhiều cá!”
Vừa nghe Vương Phượng nói như vậy, mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, tôi phát hiện bên ngoài có rất nhiều cá nổi lên mặt sông.
Lúc này, chúng đang há miệng liên tục để hút không khí.
“Hệ sinh thái ở nơi này hoạt động tốt quá!
Dòng sông dưới chân núi Tấn Tiệp chúng tôi, đến cả cá bột cũng bị người ăn hết sạch, thế mà cá hoang dại ở đây lại lớn như vậy!”
Vương Sơn nói, hai mắt ánh ta đã tỏa sáng, vẻ mặt lộ rõ sự hưng phấn.
“Nhị sư huynh, không bằng chúng ta đi bắt cá hoang đi? Tối nay chúng ta ăn mặn nhé?” Vương Phi xen vào một câu.
Vương Sơn vừa nghe thấy thế, liền gật đầu đồng ý ngay.
Chúng tôi ngồi ở bên cạnh, cũng vui vẻ tán thành.
Cá hoang dã và cá nuôi nhân tạo có hương vị hoàn toàn khác nhau, ăn cá hoang dã chắc chắn sẽ ngon hơn cá nuôi nhiều.
Vương Phượng đã nuốt nước miếng: “Được đấy được đấy, nhị sư huynh, tam sư huynh, các anh nhớ bắt nhiều cá một chút. Chúng ta có nhiều người như vậy, ít cá là không đủ ăn đâu!”
Vương Sơn cười hì hì, ưỡn ngực nói: “Yên tâm đi, nhị sư huynh của em mà cem còn không biết ư, anh đây chính là sát thủ cá sông đấy! Cứ nhìn đi, anh không bắt được hơn 20, 30 con cá thì sẽ không trở về!”
“Ha ha ha, nhị sư huynh đã ra tay thì nhất định không thành vấn đề!” Vương Xích cũng hô lớn, trông ý cũng muốn đi cùng nhóm Vương Sơn.
Không ai để ý quá nhiều đến chuyện này, chỉ dặn ba người họ đi sớm về sớm.
Ba người họ đã chuẩn bị một lúc, còn vẽ thêm vài lá bùa khá đặc biệt.
Họ nói chuyến đi này đảm bảo sẽ thành công.
Ngay sau đó, ba người này đã rời khỏi căn nhà nhỏ, đi tới bên bờ sông.
Chúng tôi không có việc gì làm nên nằm dài bên cửa sổ nhìn họ câu cá.
Ba người này đi vòng quanh bờ sông, sau đó chỉ thấy Vương Sơn phóng một cây lao nhỏ có buộc sẵn một sợi dây ở bên trên ra chỗ cạnh bờ sông.