Lần một, lần hai thì còn được, nhưng đến lần ba, lần bốn, rồi lần năm, lần sáu thì quả thật rất xấu hổ.
Nhưng mọi người trên xe này cũng đều phải chịu cảnh như vậy, nên hai chúng tôi cũng chẳng tiện nói ra.
Tử U tuy là một người đẹp lạnh lùng khó gần, nhưng lúc này gương mặt cô ấy cũng đã đỏ bừng, hai tay ôm chặt phần bên dưới của ghế dựa.
Nhưng làm như vậy cũng vô ích, mà quan trọng là, chúng tôi còn đang đi qua một khúc cua gấp.
Tử U lại bổ nhào vào người tôi một lần nữa, lần này, toàn bộ cơ thể cô ấy còn áp sát vào người tôi.
Không chỉ có thế, trong lúc nhất thời tôi còn chưa kịp ổn định cơ thể, người của Tử U lại tiếp tục áp sát người tôi.
Kết quả, ngoài những cú chạm liên tiếp vào cánh tay tôi…
Miệng của Tử U cũng đã dán lên trên mặt tôi luôn.
Mẹ kiếp! Lần này thì tôi hoàn toàn choáng váng rồi.
Khi tình hình trong xe ổn định trở lại, Tử U đã xấu hổ không chịu nổi.
Cả người cô ấy, từ phần đỉnh đầu đổ xuống, đều đã đỏ rực như quả táo tàu.
Khi cô ấy còn tu hành tại Tử Vân Tông, đừng nói tới chuyện hôn một người đàn ông, ngay cả nắm tay người khác giới cô ấy cũng chưa từng làm.
Thế thì bảo sao người ta không xấu hổ?
Mẹ nó, tất cả đều do thằng nhãi Vương Thanh đang lái xe ở phía trước.
Rõ ràng chiếc xe anh ta đang điều khiển là Minibus, thế mà lại lái như xe vượt địa hình.
Tuy nhiên, sau vài tiếng đồng hồ xóc nảy, cuối cùng chúng tôi cũng tới được thị trấn Ô Tước.
Nhưng đúng lúc này, tên khốn Vương Thanh kia lại phanh gấp một cái, khiến cho mọi người trong xe suýt chút nữa đã bay ra ngoài.
“Đại sư huynh, anh lái xe cái kiểu gì thế? Định làm em ngã chết đấy à?”
“Đại sư huynh, anh không biết lái thì để cho em lái đi!”
“Ui da, cái eo già của tôi!”
“...”
Trong khi bên trong chiếc xe đang “rên rỉ không ngừng”, “bác tài” Vương Thanh lại kinh ngạc hô lên: “Chết tiệt, không thể đi tiếp được nữa. Con đường phía trước bị chặn rồi!”
Tôi nâng Tử U - người vừa mới bổ nhào lên người tôi thêm một lần nữa, còn rất bình tĩnh mà nở một nụ cười.
Tử U lại vô cùng xấu hổ, đỏ mặt nói lời “Cảm ơn”.
Tôi gật gật đầu, sau đó nhìn về phía trước và nói: “Vương Thanh, làm sao vậy?”
“Đinh đạo hữu, phía trước xuất hiện rất nhiều sỏi đá chắn đường, khiến chúng ta không thể đi qua được!”
Tôi liếc nhìn về phía trước, quả nhiên trước mặt có mấy tảng đá lớn, nhìn có vẻ như chúng là một phần của một vụ sạt lở.
Không lâu sau, Vương Thanh tắt máy, dừng xe lại.
Tôi cũng mở cửa xe và nhảy ra bên ngoài.
Những người còn lại cũng lần lượt nhảy xuống xe, để kiểm tra tình huống trước mắt.
Chỉ thấy phía trước dường như đã có một trận lở đất, trên con đường núi xuất hiện mấy khối đá rất lớn.
Hiện tại, xe của chúng tôi không thể nào đi qua chỗ này được, mà còn cách thị trấn Ô Tước ít nhất 5km nữa.
“Quanh đây không còn con đường nào khác sao? Nhìn tình hình này, có vẻ tiếp theo đây chúng ta chỉ có thể đi bộ mà thôi!”
Vương Thanh mở miệng.
Kết quả, anh ta vừa nói xong, Tử U đã trả lời một tiếng: “Đi bộ cũng được!”
Hiển nhiên, Tử U đã vô cùng xấu hổ khi ngồi trên xe, cho nên mới muốn xuống xe càng sớm càng tốt.
Với tình hình mà chúng tôi gặp phải hiện giờ, xuống xe đi bộ chính là lựa chọn tốt nhất.
Mọi người thấy rõ, cũng chỉ có thể chọn cách này mà thôi.
Chúng tôi lục tục lấy hành lý, túi xách, pháp khí của mình, rời bắt đầu đi bộ về phía trước.
Đoạn đường này đã là đường đi vào núi, xung quanh có rất ít người qua lại.
Cho nên đoạn đường này gần như đã trở thành một khu rừng nguyên sinh.
Vì thế, suốt một chặng đường chúng tôi đi, không khí đều rất trong lành.
Phong cảnh xung quanh đây cũng không tệ.
Nói tóm lại, hết thảy đều rất ổn và yên bình.
Khi chúng tôi vừa đi vừa dừng, rồi đi bộ thẳng tới thị trấn Ô Tước, thì đã là khoảng một giờ chiều.
Nhìn từ xa, thị trấn Ô Tước được xây dựng dọc theo chân núi, uốn lượn quanh co.
Nhưng dường như, nơi này không có dân cư sinh sống.
Nhà cửa đã đổ nát, cỏ dại mọc đầy, chẳng có chút sức sống nào, cứ như thể một thành phố chết vậy…
*****
“Tới rồi, cuối cùng chúng ta cũng tới nơi tồi!”
Vương Phượng chỉ về phía trước, vui mừng lên tiếng.
Mọi người cũng đều thở hắt ra một hơi.
Sau suốt cả một chặng đường xóc nảy, cuối cùng thì bây giờ cũng tới nơi rồi.
Tôi cũng dừng bước lại, châm một điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi.
“Nếu đã tới nơi rồi, vậy hiện tại chúng ta đi vào thôi.
Trước tiên chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân đã, đợi đến tối xem bên trong thị trấn này có phải là không được bình yên hay không!” Vương Thanh nói.
Thật ra anh chàng này nói cũng không sai, bởi mấy thứ dơ bẩn, chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Bây giờ là ban ngày ban mặt, chắc chắn chúng sẽ không xuất hiện một cách vô duyên vô cớ.
Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đi dọc theo con đường nông thôn, tiến về phía trước.
Thị trấn Ô Tước này cũng không tính là nhỏ, có thể chứa được ba vạn dân cư, hẳn cũng chẳng có vấn đề gì.
Hơn nữa, thị trấn này nằm dọc theo núi và sông nên rất dài và hẹp.
Lại còn quanh co khúc khuỷu.
Tới khi chúng tôi đặt chân tới đầu thị trấn, mới phát hiện ra nơi này được rải đầy tiền giấy (tiền âm phủ).
Phóng tầm mắt nhìn khắp đường phố, những lá cờ trắng cũng được treo khắp nơi.
Thi thoảng có một cơn gió nhẹ thoảng qua, những lá cờ trắng ấy cứ tung bay phấp phới.