Hiện tại, chúng tôi chỉ có thể đi đến đâu thì tính tới đó.
Cho nên, tôi cùng lão Phong đều gật đầu đồng ý.
Tử U thấy tôi và lão Phong đã gật đầu, cô ấy cũng tỏ vẻ đồng ý.
Những người còn lại của Tấn Tiệp Môn càng chẳng có gì để phản đối cả.
Như vậy, đội hình của chúng ta cuối cùng đã hoàn tất.
Điểm dừng chân tiếp theo tiếp theo chính là chân núi Ô Tước, cách thành phố Sa 80 dặm (khoảng 128km) về phía tây.
Ban đầu, tôi chỉ muốn đi dạo xung quanh thị trấn kia một chút.
Chỉ là tôi không hề nghĩ tới, trong chuyến đi lần này, tôi lại tìm được mảnh tàn kiếm thứ hai của Kỳ Lân tiền bối…
*****
Mấy người chúng tôi đều là những kẻ đã quyết định sẽ đi tới cùng trời cuối đất, cho nên lúc này, ai cũng chọn rời khỏi nơi đây.
Thị trấn Ô Tước cách đây tám mươi dặm (khoảng 128km), đối với chúng tôi mà nói chính là một nơi xa lạ.
Chúng tôi không biết liệu mình có gặp phải những thứ dơ bẩn ở nơi đó hay không.
Nhưng cái nghề này của chúng tôi chính là như vậy.
Liên tục đi lại giữa phố thị xa hoa và nơi hoang dã vắng vẻ, giải quyết những điều mà người bình thường không thể nhìn thấy hoặc chạm vào.
Để bảo vệ sự hoà bình và bình an của thế giới người sống.
Đây là trách nhiệm và sứ mệnh mà những người trừ tà như chúng tôi phải gánh vác.
Nhưng hiện tại, chúng tôi không thể đi được.
Tôi hôm qua mọi người vừa trải qua một trận ác chiến, ai nấy đều đã kiệt sức cả rồi.
Hơn nữa toàn bộ sáu người của Tấn Tiệp Môn đều đã bị thương.
Tuy đều không phải là vết thương chí mạng, nhưng cũng không thể lên đường ngay bây giờ được.
Bởi vậy, chúng tôi bắt đều lên kế hoạch cho những bước tiếp theo.
Mọi người sẽ ở lại đây dưỡng thương, sau khi vết thương tốt lên, chúng tôi mới lên đường.
Thời gian này dự kiến là khoảng năm ngày, trong năm ngày này, chúng tôi sẽ nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe thật tốt.
Đồng thời, mọi người cũng bắt đầu tiến hành phân tích ngắn gọn về thị trấn Ô Tước, thông qua những tài liệu mà Vương Phượng thu thập được.
Sau đó, chúng tôi còn lên mạng điều tra một lượt, và phát hiện ra thị trấn kia dường như là một nơi đã bị bỏ hoang.
Theo mô tả chính thức của phía chính phủ, để phát triển thành thị…
Thị trấn Ô Tước có vị trí xa xôi đã bị phá bỏ và di dời.
Ngoại trừ thông tin này, trên mạng chẳng có thêm thông tin hữu ích hay manh mối quan trọng nào.
Tiếp theo, mọi người trò chuyện trong phòng chúng tôi thêm một lúc, rồi bắt đầu giải tán.
Sau khi nghỉ ngơi thêm một lát, tôi và lão Phong cũng bắt đầu ngồi khoanh chân lại, vận khí, tu luyện.
Nhờ tác dụng chữa bệnh mạnh mẽ của Bách Hoa Dịch, tình trạng của tôi và lão Phong đã được cải thiện nhanh chóng, linh lực của tôi cũng hồi phục rất nhanh.
Trong năm ngày tiếp theo, cứ rảnh rỗi là hai người chúng tôi lại ngồi trong phòng, vận khí tu luyện.
Thi thoảng chúng tôi sẽ đi dạo quanh khách sạn một chút.
Nhưng vì trước đó chúng tôi đã từng gặp phải Phong Quỷ Đường, nên tất cả chúng tôi đều rất cẩn thận và luôn đề phòng xung quanh.
Tuy nhiên, sau đêm hôm đó, Phong Quỷ Đường đã không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Hơn nữa, mấy ngày này, đã có một vị trưởng lão từ Cửu Tiêu Quan tới đây xem xét tình hình.
Sau khi ông ấy tới đường hầm nọ kiểm tra, chúng tôi cũng chẳng có thêm tin tức nào nữa…
Thời gian năm ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã hết rồi.
Ngày mai chính là thời điểm chúng tôi hẹn nhau khởi hành, vết thương của mọi người cũng đã khỏi được bảy, tám phần.
Mọi người đã trở lại trạng thái tương đối hưng phấn, cho nên mới sáng sớm ngày hôm sau, tất cả đã tập trung ở cửa khách sạn.
Vương Phượng còn rất vui vẻ mà nói với mấy người chúng tôi: “Nếu đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta bắt đầu xuất phát thôi!”
Tôi chỉ mỉm cười và gật đầu, không nói thêm câu gì.
Đại đệ tử Vương Thanh của Tấn Tiệp Môn đã lái chiếc xe minibus của mình tới.
Chín người cùng chen chúc trên một chiếc xe như vậy đúng là hơn chật.
Để có thể chứa được nhiều người hơn, hàng ghế ở giữa và ở phía sau đã được gỡ bỏ.
Mọi người đều ngồi trên những chiếc ghế dựa nhỏ.
Nhìn như thế này, còn có chút trống trải, vẫn có thể nhét được thêm hai người nữa lên xe.
Khó trách loại xe này được gọi là xe thần, bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết được trong xe có thể chở được bao nhiêu người.
Tôi nói đùa trong lòng như vậy, ôm chiếc ba lô có Hồ Mỹ bên trong, ngồi xuống một bên.
Người ngồi phía trước bên trái tôi là lão Phong, người phía sau bên phải tôi là Tử U.
Tâm trạng của tất cả mọi người dường như đều rất tốt, dọc đường đi, chúng tôi còn cười nói rất vui vẻ.
Sau khi rời thành phố, chúng tôi đi vào con đường nông thôn.
Con đường nông thôn này khá gập ghềnh, hơn nữa, thằng nhóc Vương Thanh còn lái xe rất nhanh.
Trên con đường lầy lội này, không biết anh ta đã nhấn ga bao nhiêu lần nữa.
Nhiều đến mức mà mông của chúng tôi đều phát đau, các sư đệ và sư muội của Tấn Tiệp Môn phải liên tục mắng mỏ đại sư huynh của mình.
Vương Thanh không hề để ý đến chuyện này, chỉ cười hi hi ha ha, còn tốc độ vẫn nhanh như cũ.
Kỳ thật, điều này cũng chẳng có gì đáng nói, chủ yếu là giữa tôi và Tử U lại có chút xấu hổ.
Tôi ngồi ở phía trước Tử U, cô ấy ở ngay phía sau tôi, mà trên xe cũng chẳng có món đồ nào ngăn cách hay đỡ chúng tôi được.
Ở phía trước, Vương Thanh cứ đạp chân phanh một cái, hay chiếc xe xóc lên một lần, là người của Tử U sẽ lao về phía tôi theo quán tính.