Nghe Tử U hỏi thế, tôi cũng đáp lại:
“Trước kia tôi cùng lão Phong đã từng có kinh nghiệm đối phó với quỷ nước, nhưng khi ở trong nước, sức mạnh của chúng ta sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Cách tốt nhất là, dụ bọn chúng lên trên bờ, hoặc là buộc chúng phải đi lên!”
“Sao? Anh có cách nào có thể ép buộc được bọn chúng lên bờ à?” Tử U tiếp tục dò hỏi.
Sáu người Tấn Tiệp Môn cũng đều nhìn về phía tôi, quả thực bọn họ chẳng hề có chút kinh nghiệm nào khi đối phó với quỷ nước cả.
Nhưng lúc này tôi lại nhìn về phía lão Phong.
Lão Phong thấy tôi nhìn sang phía mình, không tiếp tục giữ im lặng nữa, mà mở miệng nói thẳng:
“Tôi có một loại bí thuật, có thể ép được quỷ nước lên bờ, nhưng nó lại bị hạn chế về diện tích.
Đây là một con sông chứ không phải ao tù nước đọng.
Cho nên, muốn buộc bọn chúng phải lên bờ, phải dụ chúng tới một khu vực nhất định…”
Lão Phong nghiêm túc nói, về phần bí thuật của lão Phong, tôi rất tán thành.
Khi lần đầu tiên lấy được mộc linh thạch ( viên đá thuộc tính màu xanh ), lão Phong đã đứng trên bờ và ép hai con lệ quỷ phải chui từ trong nước lên.
Cuối cùng, để cầu xin mạng sống, bọn chúng mới dâng viên linh thạch hệ mộc lên.
Mọi người nghe xong, bắt đầu liếc mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi.
Đại sư huynh Vương Thanh của Tấn Tiệp Môn hơi cau mày, nghi hoặc nói:
“Phong đạo hữu, nơi này là nơi nước chảy. Cứ cho là chúng ta có thể xuống nước làm mồi dụ, dẫn chúng tới một vị trí nào đó.
Nhưng một khi đám quỷ nước muốn chạy trốn thì chỉ trong nháy mắt mà thôi, khi đó chúng ta làm thế nào để giữ chúng lại, ép chúng lên bờ?”
Anh ta vừa dứt lời, Tử U lại đột nhiên thốt lên:
“Trận pháp!”
“Trận pháp?”
Vương Thanh và năm người còn lại của Tấn Tiệp Môn đồng loạt kinh ngạc, đây có phải là muốn thành lập trận pháp không?
Đương nhiên họ đã từng lập trận pháp rồi.
Chỉ là ở thời đại này, có quá ít người có thể thành lập được trận pháp.
Cho dù là sáu người bọn họ thì cũng lắm cũng chỉ mới lập được trận pháp Chiêu Hồn mà thôi.
Muốn lập một trận pháp trên dòng sông để khống chế lũ quỷ nước, vậy cần phải lập như thế nào?
Hơn nữa, phải dùng tới loại trận pháp gì thì mới có được uy lực lớn như vậy?
Chẳng lẽ, muốn chặt đứt toàn bộ con sông sao?
Trong lúc sáu người họ còn đang kinh ngạc, tôi đã lên tiếng:
“Không sai, là trận pháp.
Chỉ cần chúng ta lập một trận pháp giữ chân chúng là được.
Khiến cho bọn chúng không có cách nào quay trở lại dòng sông được nữa.
Khi ấy lão Phong sẽ thi triển bí pháp, ép bọn chúng phải lên bờ.
Chờ tới lúc ấy, mọi người cứ lao lên chém giết, nhất định không tha cho một con quỷ nước nào…”
Tôi nói thẳng ra kế hoạch sơ bộ, nhưng sáu người của Tấn Tiệp Môn vẫn chỉ quan tâm tới chuyện lập trận pháp như cũ.
Vương Phượng hỏi thẳng: “Là trận pháp gì, có thể chặn đứng một con sông được không?”
Tôi mìm cười:
“Kỳ thật muốn lập trận pháp cũng không phải quá khó như mọi người vẫn tưởng, cũng không cần phải chặn đứng cả một con sông.
Mọi người nhìn ra bên ngoài thử xem, ở phía xa kia có một nhánh sông nhỏ.
Bên cạnh nhánh sông, có một cửa dẫn vào hồ nước.
Chỉ cần chúng ta chặn đứng được cửa hồ, bao vây đám quỷ nước đó ở trong cửa hồ thôi.
Đồng thời, ở phía bờ sông bên này, chúng ta cũng lập một trận kỳ (trận pháp được tạo ra từ những lá cờ).
Khiến cho bọn chúng không thể nào tới được gần bờ sông đối diện là được.
Chờ tới lúc ấy, một khi lão Phong thi triển bí thuật, đám quỷ nước kia chỉ có thể chạy về một bên của bờ sông mà thôi.
Chúng ta cứ việc ôm cây đợi thỏ.
Tới bao nhiêu chúng ta sẽ giết bấy nhiêu…”
Mấy người Tấn Tiệp Môn Lưu vừa nghe được lời này, chợt bừng tỉnh, liền hiểu ra ngay.
Tới lúc này họ mới hiểu ra, kỳ thật trận pháp mà chúng tôi nói tới không phải là loại lợi hại như trong tưởng tượng của bọn họ.
Cũng không cần phải chặn đứng cả con sông, chỉ cần chặn đứng một cửa hồ có hình bầu khoảng mấy mét mà thôi.
Mà miệng hồ kia cùng lắm cũng chỉ khoảng 10m vuông.
Một khi chặn đứng miệng hồ, thì nó sẽ trở thành một hồ nước đọng.
Đến lúc đó, đám quỷ nước bị giam trong hồ, họ muốn làm gì chúng thì làm.
Ngay lập tức, mọi người đều hiểu ra.
Lại càng có thêm niềm tin vào việc đánh bại quỷ nước.
Mà tôi lúc này lại mải suy nghĩ tới chuyện tìm thân kiếm cho Kỳ Lân tiền bối.
Thân kiếm của tiền bối đang nằm dưới đáy sông kia.
Mà trong con sông này lại có nhiều quỷ nước tác quái như thế.
Chẳng lẽ, giữa bọn chúng có tồn tại một mối liên kết nào đó?
Còn nữa, hôm nay, khi ở dưới sông, tôi đã cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng cường hãn (mạnh mẽ và hung hãn) và cả giọng nói của tên kia nữa.
Tên kia chắc chắn là con quỷ nước mạnh nhất ở đây.
Đối phương có thể mạnh tới mức nào? Có dễ đối phó hay không? Những điều này chúng tôi còn chưa biết được.
Một khi đã muốn khai chiến vào buổi tối, tất cả những điều này cần phải được xem xét.
Nhỡ chẳng may mà xuất hiện sai sót gì, thì thứ mà chúng tôi phải trả giá, chính là sinh mạng của mình.
Tiếp theo, mọi người bắt đầu phân tích và chuẩn bị cho kế hoạch.
Về chuyện sắp xếp trận pháp, sẽ do lão Phong cùng Tử U đảm nhiệm.
Còn nhiệm vụ tấn công, cứ giao cho tôi và sáu kiệt Tấn Tiệp Môn giải quyết.
Tuy nhiên, việc bố trí trận pháp cần rất nhiều nguyên liệu, ví dụ như cờ để bày trận, bùa chú, chỉ đỏ, chuông đồng, linh bàn, phương sơn,…