Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2012

Chương 2012 Chương 2012

Lần trước tại Quỷ Mã Lĩnh, tôi đã nhận được một mũi kiếm ở sân sau của Mộ Dung Phủ, nó đã khiến thần hồn của tiền bối mạnh lên không ít.

Hiện giờ, tiền bối lại cảm nhận được thân kiếm của mình.

Điều này cũng khiến tôi bị sốc.

Một thanh kiếm vỡ nát, lại rơi vãi khắp thế gian, nếu muốn tập hợp tất cả lại một lần nữa, phải khó khăn tới cỡ nào?

Nhưng bây giờ, tiền bối lại cảm nhận được điều gì đó.

Đây quả là một điều may mắn lớn đối với Kỳ Lân tiền bối.

Sau khi do dự một lúc, tôi đến bên cửa sổ, cố gắng dùng giọng thật nhỏ để nói với tiền bối:

“Tiền bối, người có chắc chắn là nó ở trong đáy sông kia không?”

“Đương nhiên, thân thể của mình mà tôi còn nhận nhầm được à?” Tiền bối tiếp tục lên tiếng.

Tôi khẽ nhíu mày:

“Nhưng mà tiền bối, bên trong dòng nước kia có một đám quỷ nước, vô cùng lợi hại.

Vừa rồi chúng tôi mới xuống đó, suýt chút nữa đã phải chịu thua thiệt…”

“Hừ! Chỉ là một đám quỷ hèn mọn ở dưới nước mà cũng có thể gọi là lợi hại ư?

Nhớ năm đó, tôi tung hoành khắp vòm trời, trong chín tầng trời mười cõi đất, ai có thể ngăn cản được tôi?

Có tôi ở đây, thế mà chỉ có mấy con quỷ nước cũng làm cậu sợ được sao?

Nhóc con, mau mau giúp tôi đi lấy lại thân kiếm đi, chờ tôi tìm được căn nguyên của mình, ổn định được thần hồn, cậu muốn rút cạn dòng sông này cũng được.”

Tiền bối nói năng rất hùng hồn, hào khí bay xa vạn trượng.

Nhưng khi tôi nghe vào, chỉ thấy ái ngại thay.

Tuy rằng tôi biết trước kia tiền bối chính là thánh thú, nhưng mà tôi vẫn không dám tin ông ấy đã “Tung hoành khắp vòm trời”, đi khắp “chín tầng trời mười cõi đất”.

Ngài thật sự trâu bò đến mức ấy sao? Thế vì sao thân kiếm của ngài còn bị người ta đánh nát vậy?

Nhưng tất nhiên, sức mạnh to lớn của tiền bối là điều không phải bàn cãi.

Ít nhất thì trong cái thời đại mà pháp thuật xuống dốc thế này, sự tồn tại của tiền bối đã là vô cùng biến thái rồi.

Tôi có hơi xấu hổ, ngoài miệng phát ra vài tiếng cười “ha hả”.

“Tôi chuẩn bị, đang chuẩn bị đây, tối nay tôi sẽ đi gặp bọn chúng!”

“Nhanh lên, tôi đang bước vào giai đoạn mấu chốt đấy.

Nếu có thể lấy lại được thêm một mảnh thân kiếm thì sẽ rất có lợi.

Không chỉ có thể nhanh chóng hồi phục được căn nguyên, mà còn có thể tìm lại được những mảnh ký ức thiếu hụt đó.

Đương nhiên, tôi cũng không có cách nào để giúp nhóc con cậu đâu, cho nên khi tìm thân kiếm cho tôi thì cậu phải cẩn thận chút, đừng để rơi vào tay một con quỷ nước thấp hèn…”

Nói xong lời cuối cùng, tiền bối còn quan tâm dặn dò tôi thêm vài câu.

Trên khoé miệng tôi xuất hiện một nụ cười mỉm, đáp lại một tiếng “Vâng”.

Sau đó, tôi liền xoay người đi.

Chỉ thấy Vương Sơn sắc mặt xanh mét, lúc này còn đang mệt mỏi dựa trên ghế, trong mũi còn thoát ra hai luồng khói trắng, anh ta đột nhiên hừ lạnh, nói:

“Con mẹ nó, Vương Sơn tôi lớn đến tầm này rồi còn chưa từng chịu thiệt như vậy.

Đám quỷ nước chết tiệt kia, thế mà suýt chút nữa đã kéo ba sư huynh đệ tôi xuống nước làm kẻ chết thay rồi.

Cục tức này, tôi nuốt không trôi nổi…”

Ở bên này Vương Sơn vừa dứt lời, ở bên kia, Vương Phi vừa mới khôi phục được một chút sức lực cũng lên tiếng:

“Nhị sư huynh, không phải vậy đâu.

Nếu không phải chúng ta không mang theo pháp khí bên người, sao có thể chịu thiệt như thế?

Theo em thấy, chờ chúng ta khôi phục được thể lực, chúng ta lại xuống dưới nước chiến đấu với đám quỷ nước kia một trận!”

“Đỡ, đỡ tôi lên, tôi, tôi cũng muốn, muốn chiến...”

Vương Xích đã suy yếu tới cực điểm rồi, vậy mà giờ phút này cũng phùng mang trợn mắt, vác cái bụng to cố gắng muốn đứng dậy.

Kết quả, anh ta lại bị Vương Phượng đè xuống:

“Ngũ sư huynh, anh còn chiến đấu cái rắm gì. Trước tiên anh cứ ép hết nước trong bụng mình ra đã rồi hãy nói sau!”

Nói xong, cô nàng còn lườm Vương Xích một cái sắc lẹm.

Vương Xích cũng bất đắc dĩ sờ sờ bụng mình, quả là lớn giống như một quả bóng cao su vậy.

Tuy rằng cậu ta đã nôn ra được một chút, những phần lớn nước đã chảy vào trong ruột tràng, khiến cho cậu ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, thậm chí là bị sỉ nhục.

Những chúng tôi cũng chẳng để ý tới anh chàng này, chỉ thấy tôi bước về phía trước một bước.

Sau đó, tôi nói với mọi người:

“Mọi người, có lẽ đám nghiệp chướng này chính là thủ phạm khiến người dân trong thị trấn Ô Tước phải bỏ nhà mà đi.

Chúng ta thân là người trừ tà của chính phái, hôm nay đã gặp chúng, đương nhiên không thể mặc kệ chúng cứ tác quái như vậy được.

Hơn nữa, bọn chúng đã suýt chút nữa đả thương ba vị đạo hữu của chúng ta.

Còn cắn tôi một miếng…”

Nói xong, tôi nhìn vào vết thương trên chân mình.

Rồi tiếp tục nói: “Đêm nay, chúng ta sẽ cùng nhau đối đầu với chúng...”

*****

Mọi người đều cảm thấy mình đã bị thua thiệt, lúc này, tâm trạng của ai cũng không được tốt.

Giờ phút này, vừa nghe tôi nói như vậy, trên mặt họ lộ ra vẻ hung ác.

“Được! Đêm nay chúng ta đi luôn!”

“Kỳ thật, bây giờ tôi rất muốn lao vào tử chiến với đám quỷ nước luôn!”

“Tôi đã chuẩn bị xong rồi, phải cho chúng biết sáu kiệt Tấn Tiệp Môn lợi hại ra sao!”

“...”

Sáu kiệt Tấn Tiệp Môn lại bắt đầu mồm năm miệng mười, khí thế phải nói là vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng chưa có ai nghĩ ra được kế hoạch hay phương pháp hữu ích nào cả, cả đám đều tràn đầy nhiệt huyết, chỉ muốn chém chém giết giết.

Tử U đứng bên cạnh tôi đột nhiên quay đầu sang hỏi: “Đinh Phàm, anh có cách gì hay không?”

Bình Luận (0)
Comment