Kết quả, tên kia chỉ vừa dứt lời, một giọng nói lạnh như băng nhưng lại thanh tao, trong trẻo đột nhiên vang lên từ khắp bốn phía:
“Chỉ là một con quỷ nước hèn kém mà cũng dám làm càn như thế…”
Tiếng nói vừa cất lên, chợt, một bóng dáng mờ ảo dần dần ngưng tụ trước mặt mấy người chúng tôi.
Sau đó, liền nhìn thấy một bóng dáng của một cô gái mặc đồ trắng, chậm rãi ngưng tụ trước mặt chúng tôi.
Tử U nhìn thấy hình ảnh này, sắc mặt kinh biến, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lão Phong thấy thế, cũng khẽ chau mày.
Chỉ có tôi là thấy kinh ngạc và vui vẻ, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của tôi lộ rõ vẻ vui sướng.
Áo trắng bay bay, mái tóc dài đen đổ xuống như thác nước, linh hoạt kỳ ảo như dáng vẻ của thiên tiên.
Âm thanh quen thuộc đến nỗi không thể nào quen thuộc hơn, cùng với bóng dáng đã nhiễu động biết bao giấc mộng của tôi.
Cô ấy không phải là ai xa lạ, mà chính là chủ nhân của Mộ Dung Phủ, cô vợ quỷ xinh đẹp tuyệt thế của tôi, Mộ Dung Ngôn...
******
Mộ Dung Ngôn có sức mạnh to lớn ngập trời, trong giới quỷ tu, cô ấy gần như chính là người đứng đầu, là sự tồn tại cường đại nhất.
Giờ phút này, sự xuất hiện của cô ấy đã khiến toàn trường kinh diễm.
Âm khí cường đại mà cô ấy tỏa ra khiến cho cả Quỷ Vương cũng phải sợ hãi.
Mà tôi lại kích động vô cùng.
Tôi vui vẻ hô một tiếng: “Mộ Dung Ngôn!”
Mộ Dung Ngôn hơi quay đầu lại, để lộ ra một bên sườn mặt xinh đẹp vô cùng.
Khóe miệng cô ấy hơi gợi lên một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng và bình tĩnh nói:
“Không ngờ anh lại rời xa thị trấn Thanh Thạch, lại chạy tới nơi xa xôi hẻo lánh này, làm tôi tiêu tốn không ít hồn lực đấy!”
Nghe đến đó, tôi có chút ngượng ngùng:
“Thật xin lỗi, tại tên khốn này mạnh quá. Mấy người chúng tôi không phải là đối thủ của gã!”
Mộ Dung Ngôn hơi mỉm cười nói: “Vậy giao cho tôi đi!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn lại quay đầu đi.
Gương mặt vốn dĩ xuất hiện nụ cười hiền hòa của cô ấy lập tức biến mất, khôi phục sự lạnh lùng.
Tên Quỷ Vương kia có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại của Mộ Dung Ngôn, lúc này gã trịnh trọng hỏi:
“Cô là ai? Vì sao phải lo chuyện bao đồng? Bổn vương chính là Hà Chủ của vùng nước này, Đường Kiệt.”
Mộ Dung Ngôn lại lộ vẻ mặt khinh thường:
“Bổn tiểu thư không cần biết mày là chủ gì, dám đả thương Đinh Phàm, tôi sẽ khiến bọn quỷ chúng mày phải hồn phi phách tán!”
Khi nói tới bốn chữ cuối cùng, Mộ Dung Ngôn rất nghiêm túc.
Hơn nữa, lúc nói tới bốn câu cuối cùng ấy, khí âm hàn trên người Mộ Dung Ngôn đã không ngừng kích động.
Khí tức lớn mạnh này đã làm cho cái tên Quỷ Vương tự xưng là Đường Kiệt kia hơi khó đứng thẳng người.
Còn về phần đám quỷ lâu la xung quanh, chúng đã bị doạ cho cả người run rẩy, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Đây là sức mạnh áp đảo của một cao thủ ở cấp độ siêu cao, bọn chúng không thể ngăn cản hay đối đầu được.
Quỷ Vương nghe Mộ Dung Ngôn nói xong, sắc mặt lại thay đổi:
“Mày, mày đừng nói xằng nói bậy. Bổn, bổn vương không chỉ là Hà Chủ của cả vùng Thanh Thuỷ này, mà còn là đà chủ được đích thân giáo chủ của phái Mắt Thánh sắc phong.
Nếu mày dám đụng đến bọn tao, chính là đặc tội với phái Mắt Thánh, mày, mày sẽ không được chết tử tế đâu, sẽ phải hồn phi phách tán...”
Vừa nói, tên Quỷ Vương kia vừa vô thức lùi lại hai bước về phía mặt nước.
Khí tức của Mộ Dung Ngôn quá cường đại, cho dù hai bên còn chưa so chiêu, tên này cũng biết bản thân mình không phải đối thủ của cô ấy.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên nghe được đối phương nói ra lời này, trong lòng mấy người chúng tôi đều cả kinh.
Phái Mắt Thánh? Mẹ kiếp, đây còn không phải là tà giáo Mắt Quỷ đó sao?
Tốt lắm, không ngờ rằng tên Quỷ Vương này thật sự không đơn giản như vậy.
Đằng sau lưng gã thế mà lại có liên quan chặt chẽ, mật thiết với đám yêu đạo của tà giáo Mắt Quỷ, quả thật chúng tôi không ngờ tới chuyện này đấy.
Tôi cùng lão Phong, thậm chí là cả Tử U và Hồ Mỹ đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Mà sắc mặt của Mộ Dung Ngôn đứng ở phía trước chúng tôi cũng khẽ thay đổi.
Mắt Quỷ, vậy thì đúng là tử địch của Mộ Dung Ngôn rồi.
Mộ Dung Ngôn từng thề muốn lật đổ tà giáo Mắt Quỷ, tiêu diệt hết đám yêu đồ của phái Mắt Quỷ.
Ấy thế mà tên này còn dám nói ra mình chính là đà chủ của tà giáo Mắt Quỷ.
Cứ cho là trước đó Mộ Dung Ngôn có mở lòng từ bi mà không giết gã, thì bây giờ, gã đã nắm chắc phần chết trong tay rồi.
Trái lại, Quỷ Vương thấy sắc mặt của Mộ Dung Ngôn khẽ thay đổi thì còn cho rằng cô ấy đã bị cái danh của tà giáo Mắt Quỷ dọa sợ.
Liền mở miệng nói tiếp:
“Hừ! Bổn vương là đà chủ sông Thanh Thủy của phái Mắt Thánh, thống trị tất cả quỷ quái ở khúc sông này.
Nếu mày đã không muốn gây chuyện, vậy thì ngoan ngoãn rời khỏi đây đi.
Nếu không, sẽ phải tự gánh chịu hậu quả...”
Tên Quỷ Vương kia lại uy hiếp một lần nữa, nhưng sắc mặt của Mộ Dung Ngôn đã đột nhiên chuyển từ hơi thay đổi một chút thành u ám, âm trầm.
Giọng nói của cô ấy đột nhiên tăng lên: “Mắt Quỷ, lại là lũ Mắt Quỷ…”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn không hề chần chờ, thình lình ra tay.
Đột nhiên, một luồng khí tức khổng lồ bùng lên.
Một tia sáng trắng bắn ra ngoài.
Không để cho tên Quỷ Vương kia kịp thời phản ứng lại, một tiếng “bùm” xuất hiện, luồng khí tức này đã phát nổ trên người Quỷ Vương.
Tên Quỷ Vương kia hét lên một tiếng thảm thiết, cả người ngã quỵ trên đất.