Mộ Dung Ngôn nghe được câu trả lời của tôi, thì quay lại nhìn tôi một cái, rồi gật đầu, mỉm cười và nói:
“Có lẽ là vậy, nhưng bây giờ bổn tiểu thư đã đến đây rồi.
Đương nhiên tôi sẽ xử lý việc này đến cùng. Đinh Phàm, anh còn có thể động đậy được không?”
Mộ Dung Ngôn bỗng nhiên lên tiếng, khiến tôi hơi chần chờ.
Ngay sau đó, tôi hít một hơi thật sâu.
Trên người tôi tuy còn đau, nhưng đã được nghỉ ngơi một lát, bây giờ tôi có thể động đậy được rồi.
Trì hoãn trong chốc lát, hiện tại cũng có thể động.
Hơn nữa, tôi cũng không biết Mộ Dung Ngôn đang muốn làm trò gì trước mặt mình.
Nên cho dù còn rất đau đớn, dường như tôi vẫn có thể chịu đựng được.
Hình như tôi không muốn để cô ấy nhìn thấy dáng vẻ lúc yếu ớt của mình, điều này hoàn toàn tự phát và rất kỳ lạ.
Cho nên, tôi ưỡn ngực mà nói:
“Sao tôi lại không thể động đậy được chứ, tôi hoàn toàn chẳng có vấn đề gì!’
Nói xong, tôi còn vỗ vỗ vào ngực mình mấy cái, có thể thể hiện sự dũng cảm của mình trước mặt Mộ Dung Ngôn.
Kết quả thì sao, cố quá thành quá cố.
Mấy cái vỗ này lại trúng ngay vào vị trí đang bị thương nặng.
Khiến tôi đau đớn tới mức gân xanh nổi lên, cả gương mặt đều tái nhợt đi.
Nhưng tôi cố gắng không kêu ra dù chỉ là một tiếng, mấy người lão Phong ở phía xa thấy thế, da mặt không khỏi co giật, lộ rõ vẻ xấu hổ.
Tử U rất bối rối vì cô ấy thậm chí không có một chút hiểu biết nào về Mộ Dung Ngôn cả.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi như thế, thì bật cười thành tiếng:
“Nhìn anh thế này mà còn nói không có việc gì.
Còn tự đánh vào mình để bị đau nữa!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn chậm rãi đi về phía tôi.
Ở trong mắt tôi, mỗi một bước cô ấy đi đều trông rất kinh tâm và tao nhã.
Cứ như là nàng tiên trên trời giáng xuống, kéo chặt trái tim tôi.
Hơn nữa, nhìn cô ấy càng lúc càng bước tới gần mình, trái tim trong lồng ngực tôi bắt đầu đập nhanh không thể lý giải được.
Đây là cảm xúc mà tôi chưa từng có với bất kỳ cô gái nào.
Cho dù là Dương Tuyết, Tiểu Mạn, hay Ngô Huệ Huệ, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như vậy.
Khi Mộ Dung Ngôn đi tới trước mặt tôi, nâng đôi tay ngọc trắng nõn lên, chậm rãi ấn lên ngực tôi.
Động tác của cô ấy rất nhẹ nhàng, giống như một cơn gió xuân.
“Này, đây là?”
Tôi có chút ngượng ngùng, muốn lùi về phía sau một bước.
“Đừng nhúc nhích!”
Mộ Dung Ngôn lại hung hăng mở miệng.
Tôi hoàn toàn choáng váng, rồi đứng đó chết lặng.
“Cái này, cô đang làm gì đấy?”
Tôi vẫn hỏi lại một cách đầy nghi hoặc, nhưng Mộ Dung Ngôn lại khẽ nhắm mắt, làm động tác hít một hơi sâu y hệt như một người còn sống.
Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Một luồng hơi lạnh đột nhiên truyền ra từ lòng bàn tay Mộ Dung Ngôn, từng chút một thấm vào cơ thể tôi.
Hơi lạnh đó khiến tôi cảm thấy đặc biệt dễ chịu, mặc dù có hơi lạnh.
Những nó đã giúp cơn đau ở trên ngực tôi đỡ hơn nhiều.
Máu trong người cũng không còn xao động nữa.
Cả người tôi trở nên thoải mái hơn một chút.
Hơn nữa, luồng khí lưu này rất nhẹ nhàng.
Nó không hề xung đột với linh lực trong cơ thể tôi, trong nháy mắt, tôi lập tức hiểu ra luồng khí tức này là gì.
Là chân nguyên.
Mộ Dung Ngôn thực sự đang sử dụng chân nguyên của mình để trị thương cho tôi sao?
Sắc mặt của tôi lập tức thay đổi, phải biết rằng chân nguyên không hề giống linh khí hay những loại khí tức tương tự.
Mà đó là tinh hoa của chính sinh mệnh, đối với người sống như chúng tôi mà nói, đó chính là sức sống, là tuổi thọ.
Còn đối với ma quỷ, đó là nguồn gốc của hồn phách.
Mộ Dung Ngôn và tôi chỉ mới biết nhau được bao lâu?
Nếu tính từ khi trở về từ âm phủ đến nay, cũng lắm mới chỉ được nửa năm mà thôi.
Nhưng chỉ mới quen nhau được nửa năm, thế mà cô ấy dám dùng chính chân nguyên của mình để cứu chữa cho tôi?
Mục đích là để giảm bớt nỗi đau của tôi, hay là vì xuất phát từ một loại tình cảm nào khác?
Trong khi tôi còn đang ngạc nhiên, Mộ Dung Ngôn đã truyền tia chân nguyên cuối cùng vào cơ thể tôi.
Nó làm cho vết thương của tôi tốt lên nhiều, cũng không còn đau đớn như lúc trước.
Trái tim tôi run lên, kinh ngạc hỏi lại: “Mộ, Mộ Dung Ngôn, cô, thế mà cô lại dùng tới chân nguyên ư?”
Lúc này, Mộ Dung Ngôn đã chậm rãi mở mắt ra.
Cô ấy có đôi mắt sáng và rất xinh đẹp.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, cô ấy lại chẳng thèm để tâm:
“À! Không có gì đâu.
Chỉ là dùng một chút mà thôi. Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?
Có phải đã đỡ hơn một chút hay không?”
Mộ Dung Ngôn căn bản không coi trọng chuyện này, tựa như đối với cô ấy, đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.
Nhưng tôi lại không nhịn được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
Tôi có cảm giác như đối phương có tình cảm rất sâu nặng, rốt cuộc, có ai lại vô duyên vô cớ bỏ cả tuổi thọ của mình vì người khác chứ?
Có lẽ ngoài bố mẹ ra, người có thể khiến bạn làm như vậy, chỉ có thể là người vợ mà bạn yêu thương thôi!
Tôi không biết phải nói gì bây giờ, trong trong lòng tôi đã âm thầm ghi nhớ kỹ ân tình này.
“Cảm ơn.”
Mộ Dung Ngôn lại mím môi:
“Không, đừng nói cảm ơn, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, đó chỉ là một chút chân nguyên thôi!”
Nghe đến đây, tôi thực sự đã hơi đỏ mặt.
Tôi đường đường là một người đàn ông to lớn, thế mà đứng trước mặt một nữ quỷ, tôi lại có chút ngượng ngùng.