Nói ra, chính tôi còn chẳng tin nổi.
Nhưng mà tôi nhớ rõ, trong một phần ký ức của tôi và cô ấy đã lãng quên…
Chúng tôi đã cùng nhau trừ yêu diệt ma, rồi yêu thương nhau.
Đừng nói tới chút chân nguyên này, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng, tôi cũng nguyện ý trả giá vì đối phương.
Không ai trong số hai chúng tôi sẽ nhíu mày.
Chỉ tiếc là hiện tại, tôi không thể nhớ bất cứ điều gì ...
Không chờ tôi lên tiếng thêm lần nữa, Mộ Dung Ngôn lại nói:
“Được rồi, bây giờ anh xuống nước với tôi đi!
Chúng ta cùng nhau giết chết tên quỷ nước kia, báo thù cho anh và những người bạn của anh!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn nhìn thoáng qua phía mấy người lão Phong.
Lão Phong và Hồ Mỹ đã gặp Mộ Dung Ngôn từ lâu.
Lúc trước, nhờ có sự xuất hiện của Mộ Dung Ngôn, mà chúng tôi mới có được cơ hội chạy thoát khỏi thung lũng Hắc Ám.
Lúc này, nhìn thấy cô ấy lại xuất hiện, lão Phong liền ôm quyền, nói:
“Cảm ơn cô Mộ Dung, cảm ơn cô lại đến cứu chúng tôi thêm một lần nữa!”
Mộ Dung Ngôn mỉm cười:
“Các anh là bạn bè của Đinh Phàm, vậy cũng chính là bạn bè của Mộ Dung Ngôn tôi.
Mọi người cứ ngồi trên bờ chờ một lát, chúng tôi đi một chút rồi sẽ trở lại!”
Mộ Dung Ngôn nói rất thoải mái, trong giọng điệu còn xen lẫn sự dịu dàng.
Lúc này, trông cô ấy rất khác với nữ quỷ vừa rồi, người mà vừa nhấc tay lên đã giết chết mấy chục tên quỷ nước.
Lão Phong cũng rất khiêm kính (khiêm nhường và kính trọng) với cô ấy, vì cậu ấy cũng biết được vài điều về Mộ Dung Ngôn từ trong miệng tôi.
Lúc này cậu ấy chỉ gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Mộ Dung Ngôn cũng không chần chờ thêm nữa, cơ thể cô ấy chợt loé lên, rồi biến mất ngay tại chỗ,
Chỉ để lại một làn khói xanh lấp lánh, rồi lại hiện xa ở phía bờ sông xa xa.
Thấy Mộ Dung Ngôn đã đi qua đó, tôi vội nhấc kiếm Thái Nguyên lên, nói với lão Phong và những người khác:
“Lão Phong, Tử U, Hồ Mỹ, mọi người chờ tôi một chút nhé!
Còn nữa, ba người xem sáu người Tấn Tiệp Môn như thế nào rồi, tôi đi đánh chết tên quỷ nước kia rồi trở về ngay!”
Nói xong, tôi vội vàng chạy về phía trước.
Chờ tới khi tôi chạy tới bên cạnh Mộ Dung Ngôn, Mộ Dung Ngôn quay lại cười với tôi:
“Nhớ đuổi kịp đấy!”
Nói xong, cô ấy thả người nhảy xuống, hoàn toàn chìm vào trong dòng nước.
Không có một sự chuẩn bị nào, cũng chẳng tạo ra chút bọt nước…
******
Thấy Mộ Dung Ngôn trực tiếp nhảy vào trong nước, rồi biến mất chỉ trong nháy mắt…
Tôi cũng chẳng còn lý do gì để chần chờ, sau khi hít một hơi thật sâu thì cũng nhảy xuống theo.
“Bủm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Chỉ trong giây lát, cả người tôi đã hoàn toàn chìm xuống trong làn nước mát lạnh.
Ngay khi tôi xuống nước, đã nhìn thấy Mộ Dung Ngôn đang đợi tôi ở phía đáy nước không xa.
Cô ấy còn nói với tôi: “Anh nhanh lên, tên kia chỉ ở ngay đáy sông thôi, không xa đâu!”
Nói xong, cô ấy còn chỉ xuống đáy sông.
Mộ Dung Ngôn là quỷ, nên có ở trong nước sông hay không, đối với cô ấy cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào cả.
Nhưng tôi thì khác, chỉ cần tôi há miệng ra một cái, là có thể bị sặc chết ngay.
Bên này tuy tôi không mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn có thể di chuyển đầu, rồi nhanh chóng bơi về hướng Mộ Dung Ngôn chỉ.
Kết quả, Mộ Dung Ngôn thấy tốc độ di chuyển trong nước của tôi quá chậm, liền trực tiếp lắc người bơi tới gần tôi.
Dường như chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Mẹ nó, có tu vi cao quả thực muốn làm gì thì làm mà!
“Anh chậm chạp quá, để tôi kéo anh theo!”
Nói rồi, cô ấy kéo tay tôi đi, rồi nhanh chóng bơi xuống đáy sông.
Tốc độ của Mộ Dung Ngôn thực sự rất nhanh, cho dù có kéo thêm tôi cũng không hề ảnh hưởng gì.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng nước chảy “róc ra róc rách” không ngừng bên tai mình, trong nháy mắt, tôi đã thấy mình bơi đến gần đáy sông.
Lúc này, tôi đã mở Thiên Nhãn, nên có thể nhìn thấy rõ tình hình ở dưới nước.
Nơi này đã không còn là đáy sông ngập tràn quỷ nước nữa.
Cũng không còn những con cá chép lớn, lắc lư bơi lội trong nước.
Dưới đáy sông có đầy những viên đá lạ lởm chởm.
Nhưng cách đó không xa, lại có một hang động to lớn, đen như mực.
Mộ Dung Ngôn dẫn theo tôi, đi thẳng vào trong hang động tối đen kia.
Đồng thời, cô ấy còn nói cho tôi biết:
“Tên kia đang ở bên trong hang động đó, bây giờ chúng ta hãy vào trong đó ngay đi!”
Tôi gật đầu đáp lại, nhưng ai ngờ, lúc này giọng nói của tiền bối lại vang lên bên tai tôi:
“Nhóc con, không nhầm được đâu. Thân thể của tôi đang ở ngay trong đó!”
Vừa nghe được tiền bối lên tiếng, trong lòng tôi cũng xuất hiện sự kinh hỉ.
Như thế thì quá tốt rồi.
Như vậy, tôi cũng không phải chạy đi chạy lại hai lần.
Vừa có thể giết chết được Quỷ Vương, vừa có thể tìm kiếm được thân kiếm của tiền bối, cớ sao lại không làm.
Trong nháy mắt, chúng tôi đã tiến vào trong hang động đen như mực kia.
Bên trong hang động cũng không quá rộng lớn, thông qua Thiên Nhãn, tôi đã phát hiện ra bên trong này đã được người nào đó trang trí qua.
Chung quanh rõ ràng có một số vật trang trí, ví dụ như pho tượng đá, hay vật dụng bằng đồng, …
Càng đi xuống sâu, sát khí càng nặng.
Khi xuống đến đáy của hang động, thì phát hiện ra, bên trong hang động nước này còn có một hang động nằm ngang nữa.
Những tia sát khí kia được truyền ra từ chính hang động này.
Khỏi cần phải nói, đây chính là hang ổ của tên Quỷ Vương kia.