Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2047

Chương 2047 Chương 2047

Đây là thuốc gây mê. Nhìn bên ngoài miệng vết thương, chắc chắn chúng ta đã bị một loại côn trùng nào đó cắn trúng!”

Thuốc gây mê! Quả thực trùng khớp với những suy đoán trước đó của tôi.

Nhưng mà bị côn trùng cắn ư? Điều này là cho tôi cảm thấy có chút khiếp sợ.

“Là vết cắn sao?”

“Không sai, là vết cắn, chắc hẳn loại côn trùng này phải cực kỳ nhỏ bé.”

Nói xong, lão Phong bắt đầu tìm kiếm quanh thùng xe.

Những người còn lại cũng lần lượt được tôi đánh thức.

Nhưng sau khi những người đó tỉnh lại, đều có vẻ hoang mang, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cho nên, tôi chỉ có thể giải thích lại một lần nữa, mọi người nghe tôi nói xong đều kinh ngạc.

Mấy người Tấn Tiệp Môn vội vàng nhìn về phía Vương Thanh đang ngồi trên ghế lái.

Tốc độ hiện tại đã đạt đến giới hạn.

Động cơ có thể sẽ phát nổ. Tốc độ quá nhanh khiến xe xóc nảy kinh khủng.

Nhưng cho dù có gọi thế nào thì Vương Thanh cũng không tỉnh lại. Chúng tôi cũng không thể xác định được Vương Thanh đang bị làm sao.

Bởi vì chiếc xe đang chạy rất nhanh, mà anh ta thì đang ngồi ở ghế lái.

Chúng tôi cũng không dám manh động, tốc độ xe đang nhanh như thế, ai mà dám động vào anh ta chứ?

Chỉ cần chiếc vô lăng trong tay anh ta dịch chuyển dù chỉ một chút, cả chiếc xe sẽ lao ra khỏi đường cái, đến lúc ấy thì xe nát người vong.

Cho nên, hiện tại chúng tôi chỉ có thể tìm hiểu rõ ràng tình huống, tìm một người quan sát Vương Thanh, xác định phương hướng chính xác.

Rồi lại tìm cách đánh thức Vương Thanh tỉnh lại, đảm bảo an toàn cho mọi người ở mức độ cao nhất.

Đột nhiên, con ngươi của lão Phong giãn ra, cậu ấy tìm được một con bọ cánh cứng màu vàng kim, có kích thước chỉ bằng một hạt gạo trên sàn xe.

Cậu ấy cẩn thận dùng một tờ giấy, nâng con bọ lên.

Con bọ cánh cứng màu vàng kim này cũng đã chết từ lâu.

“Mọi người thấy không? Đây là loại bọ cánh cứng gì?”

Khi mọi người nghe thấy thế, đều quay lại nhìn.

Tôi và sáu người Tấn Tiệp Môn đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Nhưng Tử U ở một bên, bỗng nhiên lại nói:

“Nếu tôi không nhận nhầm, đây hẳn là Kim Dược Giáp Trùng (bọ thuốc vàng)!”

“Kim Dược Giáp Trùng, đó là thứ gì?”

“Anh chưa nghe nói tới bao giờ à?”

Mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

Nhưng lão Phong lại sửng sốt mất một lát:

“Có phải là loại côn trùng có chứa một loại chất gây mê, cực kỳ hiếm gặp không?”

Tử U nghe xong, gật đầu thật mạnh.

“Không sai, năm mười lăm tuổi, tôi và cha mẹ đã từng đến Ngũ Độc giáo.

Ở đó, tôi đã may mắn được nhìn thấy một con bọ như vậy.

Vì ký ức của tôi hơi mơ hồ, nên tôi không dám chắc chắn có phải là nó hay không.

Nhưng nếu lấy chất dịch là thuốc gây mê trong con bọ cánh cứng ấy, hoà vào trong một chén nước.

Có thể làm tê liệt mười con trâu lớn!”

Vừa nghe được lời này, sắc mặt của mọi người đã kinh biến.

Một con côn trùng nhỏ như vậy, mà lại có dược tính lớn như thế ư?

Lão Phong cũng gật đầu:

“Đúng vậy. Tuy rằng tôi chưa được tận mắt nhìn thấy, nhưng trước kia tôi từng nghe sư phụ nhắc tới.

Nghe nói Vân Nam – Quý Châu, có nuôi một loạt côn trùng đặc biệt.

Không ngờ tới, chính là thứ trước mắt này!”

Mọi người kinh hãi, thật sự là không ngờ tới, chúng tôi lại bị loại Kim Dược Giáp Trùng trong truyền thuyết này tấn công, khiến mọi người rơi vào hôn mê.

Nhưng bây giờ có vẻ như tất cả những điều này không phải là ngẫu nhiên.

Tất nhiên phải có người nào đó điều khiển được con bọ này, để nó chui vào trong thùng xe của chúng tôi nhân lúc không ai chú ý.

Rồi cũng nhân lúc mọi người không hay biết gì, con bọ này đã cắn trộm chúng tôi, khiến chúng tôi hôn mê trong xe.

Tuy rằng không biết vì sao tôi và Hồ Mỹ lại có thể tỉnh trước những người khác, nhưng có kẻ năng kẻ địch đã tập kích chúng tôi là một vu sư chuyên nuôi cổ trùng…

*****

Vu sư nuôi cổ trùng, cái nghề này phần lớn đều xuất phát từ vùng rừng núi phía nam.

Do môi trường tự nhiên và khí hậu đặc biệt nên nghề ấy đã ra đời.

Người dân ở đó thích nuôi côn trùng và có thể tự do điều khiển mọi loại côn trùng.

Những loài côn trùng này được gọi chung là “Cổ trùng”.

Cổ trùng có tốt có xấu, chúng có thể chữa bệnh cứu người, hấp thụ độc tố, khai thông gân mạch bị tắc nghẽn.

Nhưng nếu nó bị người xấu điều khiển, cổ trùng có thể giết người một cách vô hình.

Dựa vào Kim Dược Giáp Trùng trước mặt chúng tôi mà phán đoán, kẻ thù tấn công chúng tôi có thể là một vu sư cổ trùng.

Trong số những người mà tôi quen biết, cũng chỉ có Hương Chúc Trương và nữ đồ đệ Vạn Vi của ông ấy là làm cái nghề này.

Không, còn một người nữa, chính là người tự xưng là Diêm Linh Lan người của nhà họ Diêm tại Lĩnh Nam.

Hương Chúc Trương và Vạn Vi thì chẳng có lý do nào để làm thế, bởi chúng tôi đều là bạn bè cũ.

Thậm chí, tôi còn từng giúp bọn họ đối phó với sát thủ số một trong Đạo môn, Bảo Khánh Vương.

Như vậy, người âm thầm tập kích chúng tôi liệu có phải chính là Diêm Linh Lan của nhà họ Diêm tại Lĩnh Nam không?

Phải biết rằng, cô ta có mối quan hệ rất chặt chẽ với tà giáo Nhật Nguyệt.

Cho nên, hiện tại tôi có một suy đoán, người dùng cổ trùng hãm hại chúng tôi có khả năng cao chính là cô ả kia.

Nếu không thì người muốn hại chúng tôi là ai? Tôi suy nghĩ một lát, thật đúng là chẳng thể nghĩ ra ai khác nữa.

Dòng suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu tôi rồi cũng chợt biến mất.

Hiện giờ đã biết có trùng sư âm thầm hãm hại, vậy bước tiếp theo, chúng tôi phải nghĩ cách đối phó.

Bình Luận (0)
Comment