Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2046

Chương 2046 Chương 2046

Nói xong, tôi xoay người, quan sát những người còn lại.

Nếu gọi thể đánh thức được Vương Thanh, cũng không dám đoạt tay lái, vội tôi chỉ có thể nghĩ cách đánh thức những người còn lại trước đã…

*****

Hiện tại chúng tôi đang ở đâu? Đã đi được bao lâu rồi?

Chúng tôi hoàn toàn không hay biết gì cả, hơn nữa, mọi người bên trong xe còn đang bị hôn mê.

Vương Thanh đang lái xe cũng bị người khác hoàn toàn khống chế, mất đi ý thức tự chủ.

Nhìn bên ngoài ô tô, toàn bộ đường cao tốc không có bóng một chiếc xe nào cả.

Xe của chúng tôi vẫn đang chạy với tốc độ rất cao.

Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể đánh thức những người còn lại trước, sau đó khống chế Vương Thanh, dừng xe lại.

Nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn như thế này, cứ cho là cuối cùng chúng tôi không có việc gì, nhưng…

Nói không chừng Vương Thanh sẽ đưa chúng tôi tới một nơi nguy hiểm nào đó, tóm lại là sẽ gây ra nguy hiểm cho tất cả chúng tôi.

Trong lòng thấp thỏm không yên, vội gọi lão Phong nằm bên cạnh trước: “Lão Phong, lão Phong...”

Tôi vừa gọi, vừa lay người cậu ấy.

Hồ Mỹ cũng bắt đầu đánh thức những người còn lại, nhưng cho dù chúng tôi có gọi, có lay thế nào, cũng vô ích.

Những người này đều đang hôn mê sâu. Trong lòng tôi càng cả kinh, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mà lúc này, Hồ Mỹ lại đột nhiên cất giọng:

“Đinh Phàm, anh nhìn thử xem đây là cái gì?”

Nghe Hồ Mỹ lên tiếng, tôi hơi giật mình một chút, sau đó quay đầu nhìn lại.

Tôi phát hiện ra Hồ Mỹ đang chỉ vào cổ của Tử U, nơi đang sưng tấy lên và có một vết giống như kim đâm.

Vết thương kia rất nhỏ, nhưng lại có một tia máu màu đen chảy ra.

Máu đen? Đây là trúng độc ư?

Tôi bỗng nhiên nghĩ tới điều này, vội vàng mở túi xách của lão Phong, rồi lấy ra cây kim bạc mà cậu ấy luôn mang theo bên mình.

Thông qua châm bạc, tôi muốn kiểm chứng suy đoán của mình.

Liệu có phải mấy người họ đang trúng độc hay không?

Kết quả, sau khi kiểm tra bằng châm bạc, quả nhiên kết quả đúng là như thế.

Kim bạc chuyển sang màu đen, Tử U bị trúng độc.

Tôi còn chưa kịp bình tĩnh lại, Hồ Mỹ lại chỉ vào Vương Phượng mà nói: “Đinh Phàm, trên mu bàn tay của cô ấy cũng có!”

“Cái gì? Còn nữa sao?”

Tôi lại lấy ra cây kim bạc ra và tiếp tục kiểm tra lần nữa.

Kết quả, vẫn là phản ứng với độc tính. Mụ nội nhà nó, là kẻ nào đã hạ độc chúng tôi vào lúc thần không biết quỷ không hay?

Tiếp theo đó, tôi kiểm tra cho từng người một.

Không có ngoại lệ, đến cả bản thân tôi và Hồ Mỹ cũng xuất hiện một vết thương như vậy.

Đó là một vết sưng nhỏ có kích thước bằng lỗ kim, từ vết thương ấy có chảy ra một vệt máu màu đen.

Vết thương ở mắt cá chân của tôi, cho nên tôi hoàn toàn không chú ý tới nó.

Thậm chí, tôi còn chẳng có cảm giác đau đớn gì, nhưng quả thật là tôi đã trúng độc rồi.

Nhưng đó là loại chất độc gì thì tôi không biết.

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là, mọi người đều bị thương và hôn mê bất tỉnh.

Nhưng vì sao tôi và Hồ Mỹ lại không có việc gì? Lúc này, sao ngay cả cảm giác đau đơn hay phản ứng với độc tố cũng chẳng xuất hiện trên người hai chúng tôi?

Có lẽ nào đây là thuốc gây mê?

Thuốc mê có tác dụng trong một khoảng thời hạn nhất định, khi hết thời gian, bạn sẽ không cảm thấy gì nữa.

Nhưng trong thời gian thuốc mê còn tác dụng, bạn sẽ hôn mê bất tỉnh giống như mấy người lão Phong bây giờ vậy.

Đầu óc tôi không ngừng xoay chuyển, nhanh chóng suy luận về tình hình này.

Đương nhiên, tôi không chắc chắn về suy đoán của mình, nhưng nó rất có thể đã xảy ra.

Tôi hít một hơi thật sâu, bắt đầu vận khí và tự kiểm tra cơ thể mình.

Là một tu sĩ, tôi có thể cảm nhận được sự bất thường trong máu hoặc mỗi thớ cơ trên thân thể mình.

Nhưng sau khi tôi vận khí xong, lại chẳng phát hiện ra điều gì bất thường cả.

Nếu đã không thể dùng lời để đánh thức lão Phong và những người khác, vậy tôi sẽ dùng đạo khí để đánh thức bọn họ.

Vì thế, tôi vận khí thêm một lần nữa, rồi đánh vào người lão Phong đầu tiên.

Sau khi bị đạo khí mạnh mẽ của tôi đánh vào trong người, lão Phong vốn dĩ đang hôn mê cũng dần dần lấy lại được ý thức.

Cậu ấy mơ mơ màng màng tỉnh lại.

“Lão Đinh, làm, làm gì đấy?”

“Làm gì! Chúng ta bị người khác hãm hại rồi, mau đứng dậy đi!”

Đột nhiên nghe tôi nói như vậy, sắc mặt của lão Phong trên nên nặng nề, rồi lập tức thay đổi.

“Sao? Rốt cuộc tình hình là như thế nào?”

Lão Phong trực tiếp bật dậy, còn tôi tiếp tục thi triển đạo khí, để đánh thức người tiếp theo đang hôn mê.

Đồng thời, tôi cũng kể lại chi tiết hình hình mà tôi phát hiện ra cho lão Phong nghe.

Lão Phong nghe xong, cũng bị sốc nặng.

Đặc biệt là khi cậu ấy thấy Vương Thanh đang lái xe với vận tốc kinh người, cũng phải giật nảy mình.

Đối thủ đã nhân lúc thần không biết quỷ không hay, khống chế và gây mê toàn bộ mấy người chúng tôi.

Đối phương rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?

Nếu đối thủ đã có năng lực ra tay khiến chúng tôi không thể phát hiện ra, vì sao không trực tiếp giết chết chúng tôi?

Đối phương cố tình gây mê chúng tôi nhằm mục đích gì? Điều này khiến tôi băn khoăn rất lâu.

Sau khi lão Phong biết được hết thảy mọi chuyện, cậu ấy cũng bắt đầu đi kiểm tra những vết thương có miệng chỉ nhỏ bằng lỗ kim kia.

Vì lão Phong đã từng học y, cho nên chỉ cần kiểm tra sơ bộ là đã đưa ra được phán đoán.

Chẳng mấy chốc cậu ấy đã nói:

Bình Luận (0)
Comment