“Được rồi, chúng ta tới Tương Tây đi!”
“Tôi đã muốn ngắm thuật Cản thi tại Tương Tây từ lâu rồi, lần này tới đó tôi nhất định phải nhìn được!”
“Tôi nghe nói Tương Tây có rất nhiều thành cổ, chúng ta có thể tới đó thăm quan…”
“...”
Sáu người Tấn Tiệp Môn cứ anh một câu, tôi một câu. Chẳng mấy chốc là lên xong kế hoạch tiếp theo.
Bây giờ, điểm đến đã được xác định, mọi người nhanh chóng ăn tạm thứ gì đó, rồi thu dọn hành lý, khẩn trương đi xuống tầng.
Thị trấn Ô Tước này đã chẳng còn gì nữa, có tiếp tục ở lại nơi này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cho nên, chúng tôi định rời khỏi nơi này, đi về phía tây, tiến vào dãy núi Võ Lăng, tới thăm quan vùng Tương Tây thần bí.
Xe của chúng tôi đã để lại cách đây vài cây số, cho nên chúng tôi chỉ có thể đi bộ ra khỏi thị trấn Ô Tước.
Hiện giờ, nhìn thị trấn Ô Tước dường như chẳng khác gì với ngày hôm qua.
Nhưng sự khác biệt thực sự là nơi này đã hoàn toàn sạch sẽ.
Kế tiếp đây, chúng tôi đi dọc theo con đường cũ.
Mọi người đều đang bị thương, hơn nữa cũng đã khá đói bụng.
Vì vậy tốc độ sải bước không được nhanh.
Chờ khi chúng tôi tới được chỗ đỗ xe, đã là hơn một tiếng đồng hồ sau.
Vết thương trên người Vương Thanh và những người khác đều nặng hơn tôi, cho nên khi trở về, nhiệm vụ lái xe đã được giao cho tôi.
Tuy rằng đã lâu rồi tôi chưa chạm vào vô lăng, nhưng kỹ năng lái xe vẫn ổn.
Tôi lái xe rất chậm, cho nên mọi người cũng không bị xóc nảy như trước nữa.
Sau một chặng đường gập ghềnh, đến đầu buổi chiều, chúng tôi đã tới được nội thành.
Mọi người tìm một khách sạn để ăn no uống say, bổ sung thêm những nhu yếu phẩm cần thiết. Lúc xong xuôi cũng đã là bốn giờ chiều.
Không ai tính dừng chân lại nơi này, vì thế chúng tôi lại khởi hành.
Nơi này cách Tương Tây cũng không xa, đi hết một buổi tối là tới.
Cho nên, chúng tôi khởi hành từ bây giờ, thì sáng ngày mai là sẽ tới được Tương Tây.
Tuy nhiên, tôi lại không dám lái xe ở khu vực nội thành, vì tôi chưa có bằng lái.
Cho nên Vương Thanh lại nhận nhiệm vụ chở chúng tôi, đi thẳng về hướng Tương Tây.
Tối hôm qua tiêu diệt được nhiều quỷ nước như vậy, hiện tại lại được ăn uống no nê, trên đường đi, tâm trạng của mọi người đều không tồi.
Chúng tôi tìm một chủ đề nhẹ nhàng để nói chuyện phiếm, sau khi lên tới đường cao tốc, Vương Thanh vẫn duy trì tốc độ và tiếp tục tiến về phía trước.
Dần dần, âm thanh cũng ít dần đi.
Mọi người từ từ thiếp đi, bắt đầu gật gù.
Mí mắt của tự giác cụp xuống, ai nấy cũng cảm thấy buồn ngủ.
Bởi vì tâm trạng đã được thả lỏng, cho nên chúng tôi đều yên tâm ngủ thiếp đi…
Trong lúc mơ mơ màng màng, bỗng có ai đó đẩy vào người tôi.
Bên tai tôi xuất hiện giọng nói của Hồ Mỹ:
“Đinh Phàm, Đinh Phàm, Đinh Phàm, anh mau tỉnh lại đi…”
Tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy Hồ Mỹ đã biến thành hình người, lúc này, cô ấy đang chăm chú nhìn tôi với vẻ đầy lo lắng.
Những người trong xe, ngoại trừ Vương Thanh vẫn đang dẫm lên chân ga không nhúc nhích, thì đều đã ngủ rồi.
Những người khác đang tựa người vào thành xe, xoay ngang xoay dọc.
Nhìn thấy cảnh này, tôi lập tức ngồi thẳng dậy: “Chuyện gì vậy?”
Hỏi xong câu này, tôi còn lay lay lão Phong và Tử U ở bên cạnh, nhưng hai người này căn bản không hề có phản ứng, hiển nhiên là họ đã bị hôn mê.
Thấy thế, trong lòng tôi vang lên một tiếng “lộp bộp”, một cảm giác nguy hiểm không thể nói rõ quét qua người tôi.
Hồ Mỹ cũng hoang mang trả lời: “Tôi cũng không rõ lắm, khi tôi tỉnh lại, tình hình đã như thế này rồi.
Hơn nữa, anh nhìn mắt của Vương Thanh đi, hình như anh ta đã bị người khác khống chế rồi!”
Nói xong, Hồ Mỹ chỉ vào gương chiếu hậu.
Tôi ngẩn đều lên nhìn thoáng qua. Phát hiện ra hình ảnh của Vương Thanh đang phản chiếu qua gương chiếu hậu.
Hai mắt anh ta đỏ ngầu, con ngươi đã thu nhỏ lại tới cực điểm, dường như anh ta đã không còn ý thức nữa.
Tròng mắt anh ta chỉ có một điểm đen nhỏ, còn lại chỉ là một màu đỏ rực.
Trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, sắc mặt ngây dại, không ngừng lái xe tiến về phía trước.
“Chết tiệt, là tên nào đã làm việc này!”
Nói xong, tôi trực tiếp nhào về phía trước, đi tới trước mặt Vương Thanh: “Vương Thanh, Vương Thanh, tỉnh lại, tỉnh lại đi…”
Tuy rằng tôi không biết tình hình thế nào, nhưng chắc chắn, có nguy hiểm đang chờ đợi mấy người chúng tôi ở phía trước.
Nhưng Vương Thanh gần như chẳng hề có phản ứng gì, anh ta vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, không dừng điều khiển xe tiến lên.
Cũng trong lúc này, dưới chân anh ta dồn thêm sức.
Tốc độ tăng vọt lên, cả người tôi theo quán tính nghiêng về phía sau, suýt chút nữa thì bị té ngã.
Sau khi ổn định cơ thê, tôi nhìn vào bảng điều khiển.
Phát hiện tốc độ của xe lúc này đã đạt tới 160km/h. Mẹ kiếp, đây là xe Minibus đấy.
Cứ chạy xe với cái tốc độ này thì chẳng mấy mà xảy ra chuyện.
Thân xe như muốn xé toạc ra, động cơ gầm rú ầm ĩ. Toàn bộ chiếc xe đều trở nên xóc nảy, lắc lư.
Nhưng cho dù tôi có gào hét như thế, đám người Vương Phượng ngồi ở phía sau cũng chẳng có phản ứng gì.
Tôi lại không dám tiến lên đoạt vô lăng.
Xe đang chạy với vận tốc 160km/h. Mẹ nó, nếu mà lật xe thì chỉ có nước người nát xe tan mà thôi.
Nếu thế, chục mạng người chúng tôi chẳng có ai sống nổi mất.
“Đáng chết! Rốt cuộc là kẻ nào đang âm thầm hãm hại chúng ta!”