Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2051

Chương 2051 Chương 2051

Nói xong, Vương Phượng lấy bản đồ di động ra, đưa cho chúng tôi xem.

Mọi người cũng nhìn thoáng qua một lượt, phát hiện chúng tôi đã đi chệch khỏi lộ trình ban đầu hơn 30 km và đang đi trên đường cao tốc không cho xe cộ qua lại.

Chẳng trách lái xe lâu như vậy không thấy bóng một chiếc xe nào, cũng chẳng có biển báo giao thông gì.

Tôi thở dài một hơi, sau đó nói:

“Tuy rằng không biết sẽ phải đi đâu, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể ở lại nơi này nữa.

Hiện tại Vương Thanh đã không sao rồi, tôi sẽ lập tức quay xe, rời khỏi đây.

Chúng ta cứ rời khỏi đây trước rồi nói sau!”

Mọi người nghe tôi nói như thế, cũng gật đồng tỏ vẻ đồng ý.

Chúng tôi không biết kẻ thù đang ẩn náu trong bóng tối là ai.

Sau trận đại chiến với đám quỷ nước ngày hôm qua, vết thương của mọi người còn chưa được hồi phục.

Bây giờ, nếu gặp phải kẻ địch mạnh thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Vì thế nên khi nghe tôi nói xong, ai nấy cũng gật đầu tán thành.

Đồng thời mở cửa xe, dùng nước khoáng để rửa sạch vết bẩn mà Vương Thanh đã nhổ ra.

Rốt cuộc thì mùi của thứ kia cũng hôi quá hôi.

Chờ sau khi dọn dẹp xong, tôi sẽ khởi động xe lần nữa, rồi rời khỏi nơi này.

Nhưng lúc này, tôi lại phát hiện, cho dù tôi có cố khởi động như thế nào, chiếc xe này cũng chẳng có phản ứng gì.

Tôi có dựng cảm chẳng lành, có phải vừa rồi do lái quá nhanh, quá mức, nên…

Xe chết máy rồi à?

Nếu trường hợp đó thực sự xảy ra, sẽ rất tồi tệ.

Trong lòng tôi có chút lo lắng, cảm thấy bất an vô cùng.

Mà lúc này, từ phía xa xuất hiện vài chùm sáng từ đèn xe, từ phía đối diện lao tới.

Lúc đầu chúng tôi không để ý lắm, tuy ở đây không có xe cộ qua lại, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi xuất hiện thêm mấy chiếc xe cả.

Nhưng nào ngờ, khi những chiếc xe này chạy tới gần hơn…

Chúng dừng lại cách vị trí của mấy người chúng tôi chừng 10m, thay vào đó, những chiếc xe này đều bật đèn pha cao, chiếu thẳng vào chúng tôi.

Vì thế, mấy người chúng tôi ngồi trong xe căn bản là không thể nhìn thấy đối phương.

“Làm cái gì thế?”

Vương Hổ nói, trong giọng điệu lộ rõ sự không vui.

Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy điều này không tốt chút nào.

Tiếp theo đó, chỉ nghe thấy vài tiếng đóng cửa “Thùng thùng”, một nhóm người từ bốn chiếc xe bước ra.

Họ không nói gì và chỉ đứng ở phía xa.

Tôi thấy động cơ cũng không thể khởi động được, mà đối phương có vẻ đang bày trận.

Tình huống có lẽ đã rõ ràng rồi, đối phương đang đến tìm chúng tôi, rất có thể đối phương chính là những vu sư cổ trùng đã hạ cổ trùng với chúng tôi.

Nghĩ tới đây, tôi trịnh trọng quay lại nói:

“Mọi người, những người ở phía bên kia rõ ràng đang tiến về phía chúng ta.

Bây giờ xe cũng không thể khởi động được, chúng ta chỉ có thể xuống xe gặp mặt chúng một lần mà thôi!”

Khi mọi người nghe những lời tôi nói, sắc mặt họ tối sầm lại, đuôi lông mày khẽ nhếch lên lộ ra vẻ tức giận.

“Gặp thì gặp, ai sợ ai chứ!”

Vương Hổ mở miệng, cậu ta chính là người có tính khí dễ nổi nóng nhất.

“Đúng vậy, mọi người cầm pháp khí theo.

Ông đây cũng muốn xem thử xem, đối thủ rốt cuộc là người từ đâu tới!”

Vương Xích cũng cất lời.

Mà lão Phong ngồi ở cạnh cửa xe không nói một lời, trực tiếp rút ra thanh kiếm gỗ đào và Bảo Kính Tử Kim ra.

Cửa xe được kéo ra, lão Phong là người đầu tiên bước xuống.

Những người còn lại thấy thế cũng vội làm theo.

Ai nấy đều cầm lấy pháp khí, rồi nhảy xuống xe.

Tôi cũng không định ở lại, nên vội vớ lấy hộp kiếm.

Sau khi cầm kiếm Thái Nguyên và lấy Linh Đao ra, tôi cũng xuống xe theo mọi người.

Trong nháy mắt, mười người chúng tôi đã lần lượt xuống xe, đi tới con đường phía đối diện.

Cách đó mười mét, rất nhiều bóng người xuất hiện.

Có lẽ có khoảng hai mươi người, không nhìn rõ mặt nhưng có cả nam lẫn nữ.

Lúc này, hai bên bắt đầu đối đầu nhau, và chúng tôi không phải là người lên tiếng trước.

Thay vào đó, trong bầu không khí nặng nề, một giọng nói rất nam ​​tính của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ phía đối diện:

“Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn. Đã lâu không gặp!”

Vừa nghe được giọng nói này, còn gọi họ tên của tôi và lão Phong, trong lòng hai người chúng tôi đột nhiên chấn động.

Lão Phong vừa nghe xong, gân xanh đã nổi lên, trên mặt lộ ra sát ý.

Những người còn lại quay lại nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu, nếu đối phương có thể gọi cả họ lẫn tên của tôi và lão Phong, thì đương nhiên là phải có quen biết với hai người chúng tôi.

“Anh Đinh, anh Phong, là ai tới vậy?”

Vương Thanh mở miệng hỏi.

Tôi siết chặt thanh kiếm Thái Nguyên trong tay, sau đó mới nói:

“Giọng nói này, là Thánh Tử của Nhật Nguyệt Giáo, Lăng Thiên!”

“Lăng Thiên?”

Tử U bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

Tử U là đệ tử của môn phái lớn, nên cũng biết được ít nhiều về tin tức của tà giáo Nhật Nguyệt và tà giáo Mắt Quỷ.

Tử U đương nhiên đã nghe nói đến cái tên: Lăng Thiên.

Mà trong tà giáo Nhật Nguyệt, dưới giáo chủ, chính là Nhật Nguyệt Thánh Tôn cùng Thánh Nữ và Thánh Tử.

Bọn chúng chính là những nhân vật có địa vị siêu việt nhất, chỉ xếp dưới giáo chủ mà thôi.

Thánh Tôn của Nhật Nguyệt Giáo chính là tên yêu nhân đầu báo kia, ông ta đã chết trong tay chúng tôi rồi.

Như vậy, dưới trướng giáo chủ tà giáo Nhật Nguyệt chỉ còn lại Thánh Nữ và Thánh Tử.

Không chờ tôi tiếp tục trả lời, lão Phong đã hung dữ nói:

“Không sai, tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được giọng nói này!”

Trước kia, tôi, lão Phong và Dương Tuyết đã từng bị bắt tới một cứ điểm nào đó của Nhật Nguyệt Giáo.

Bình Luận (0)
Comment