Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2055

Chương 2055 Chương 2055

Trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc.

Ở trong Hồ tộc, người có thân phận cao thì có gì đặc biệt hơn những người khác? Thân phận chính là sự tượng trưng cho tuổi thọ và sức mạnh.

Bởi vì tuổi thọ một một con hồ ly bình thường chỉ từ mười đến mười lăm năm, có thể nói là rất ngắn.

Nhưng nếu muốn tu luyện được tới mức có được trí tuệ, có thể nói chuyện và biến thân, đạt được tới cảnh giới Địa Tiên, … thì cũng phải mất hàng trăm năm trở lên.

Nói cách khác, hồ ly sống càng lâu thì tu vi sẽ càng cao sâu.

Đạo hạnh của Hồ Tam Gia và những người khác chỉ e là cũng phải vài trăm năm trở lên.

Nhưng người trong cơ thể tôi lại đang có một vị thuộc cấp bậc “Thái gia”, chẳng trách khí chất có thể sánh ngang với Hồ Mẫu.

Trong lòng tôi kinh ngạc, thậm chí còn có chút kích động.

Mà Hồ Tam Thái Gia trong cơ thể tôi sau khi bật cười “ha ha ha” xong, lúc này mới dùng giọng nói già nua xa lạ trả lời tôi:

“Vậy ra cậu chính là Kim Đồng mới nhậm chức của Hồ tộc tôi à!

Ha ha ha, lão hồ tên Hồ Vạn Thiên, tôi là thái gia của cậu, đứng hàng thứ ba.”

Hồ Tam Thái Gia tên là Hồ Vạn Thiên, là một hồ ly hơn mấy trăm tuổi, có đạo hạnh cực cao.

Lúc này, nghe ông ấy nói như vậy, tôi đương nhiên không dám chậm trễ.

Ở trong cơ thể vội vàng đáp lại:

“Đệ tử đã thất kính, thất kính rồi. Hồ Tam Thái Gia, đối diện chính là đám yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt, bọn chúng muốn lấy tính mạng của chúng đệ tử.

Xin Hồ Tam Thái Gia ra tay giúp đỡ…”

Hồ Tam Thái Gia nghe tôi nói xong, đôi mắt khẽ nheo lại, quan sát khắp bốn phía:

“Nếu cậu đã có thể mời được lão hồ đến đây, đương nhiên lão hồ sẽ giúp cậu một tay!”

Nói xong, tôi chỉ cảm nhận được cơ thể mình đột nhiên run lên dưới sự điều khiển của Hồ Tam Thái Gia.

“Phanh” một tiếng, cơ thể tôi lao ra ngoài.

Tốc độ kia nhanh đến mức ngay cả tôi, người đang ở trong cơ thể mình, cũng không kịp phản ứng lại.

Trước mặt chúng tôi, có hơn chục tên yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt đang chiến đấu với lão Phong, sáu kiệt Tấn Tiệp Môn và những người khác.

Kết quả, thân hình của Hồ Tam Thái Gia vừa mới chợt lóe, đã lao về phía trước với tốc độ nhanh như một tia chớp.

Đám yêu đồ của Nhật Nguyệt Giáo thấy thế thì đều không khỏi hoảng sợ.

Ngay sau đó, Hồ Tam Thái Gia khống chế thân thể của tôi, trực tiếp rút thanh “kiếm Thái Nguyên” ra.

“Vèo vèo vèo” mấy tiếng, ánh kiếm lóe lên, máu tươi bắn ra.

Xung quanh nơi Hồ Tam Thái Gia đứng dường như có hồ quang tản ra, khí tức trên người cũng không ngừng phóng ra bên ngoài.

Nhưng tốc độ của ông ấy lại nhanh đến cực điểm.

Chỉ trong nháy mắt, Hồ Tam Thái Gia đã quay trở lại chỗ đứng cũ.

Còn về những tên yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt đã tấn công về phía chúng tôi kia, dù đạt đến yêu hoá cấp một, cấp hai hay kể cả cấp ba cũng thế, lúc này cũng liên tiếp ngã xuống vũng máu tươi.

Sau những tiếng “Phanh phanh phanh”, mười mấy tên yêu đồ đều bị chém chết chỉ trong một cái chớp mắt.

Ngay cả lão Phong, Tử U, Hồ Mỹ, sáu kiệt Tấn Tiệp Môn đang chiến đấu với đám yêu đồ kia, còn chưa kịp nhìn thấy Hồ Tam Thái Gia ra tay thế nào, tất cả yêu đồ của Nhật Nguyệt Giáo đã chết hết sạch…

“Chết, chết hết rồi ư?”

Vương Hổ kinh ngạc, nhìn gã yêu đồ Nhật Nguyệt Giáo ngã trong vũng máu trước mặt mình, hai mắt không khỏi trợn trừng.

Tên yêu đồ này không dám tin nổi, một giây trước gã và đối thủ của mình còn bất phân thắng bại, thế mà…

Chỉ trong nháy mắt, gã đã bị người khác giết chết.

Không chỉ có Vương Hổ, mà tất cả mọi người có mặt ở đây, cũng đều rất kinh ngạc.

Tử U, lão Phong và những người khác đều quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ kinh ngạc.

Bọn họ cũng đều biết, lúc này, tôi đã không phải là tôi.

Mà người đang điều khiển cơ thể tôi lúc này, là một lão hồ ly, cũng chính là một vị dã tiên.

Hồ Mỹ lúc này rất vui vẻ mà chạy tới: “Hồ Tam Thái Gia...”

Hồ Tam Thái Gia nghe được lời gọi của cô ấy, lại ân cần đáp lại: “Hoả hồ nhỏ...”

Nói rồi, Hồ Tam Thái Gia liền dùng tay tôi sờ lên đầu Hồ Mỹ.

Hồ Mỹ lại bày ra dáng vẻ rất ngoan ngoãn, không ngừng dịu đầu vào người tôi…

Điều này khiến tôi rất xấu hổ. Dù thế nào đi nữa, cơ thể này vẫn là của tôi, phải không?

Nhưng lúc này, ba người đứng ở phía đối diện đều có chút hoảng sợ.

Sắc mặt Lăng Thiên nghiêm túc hẳn lên:

“Hừ, thế mà mày lại có thể mời một con hồ ly già tới...”

Nhưng khi giọng nói của tên này vừa vang lên, Hồ Tam Gia lại bước về phía trước, sau đó ngẩng đầu lên, hai mắt hơi nhíu lại: “Quá chói mắt.”

Giọng nói trầm trầm của ông ấy vang lên.

Theo sau giọng nói ấy, tám chiếc đèn pha chiếu xa ở phía trước lần lượt nổ tung, phát ra âm thanh “bốp bốp bốp”, các mảnh kính văng tung tóe khắp mặt đất…

*****

Tám chiếc đèn pha chiếu xa đó từ lâu đã khiến chúng tôi rất khó chịu.

Chỉ là tôi không ngờ tới, Hồ Tam Thái Gia lại khí phách như vậy.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, tám chiếc đèn pha này đã vỡ tan.

Đây là loại năng lượng gì? Đạo hạnh của ông ấy phải cao đến mức nào?”

Lăng Thiên và ba người đứng gần đó thấy vậy thì cả kinh, vội vàng lùi lại phía sau.

Hồ Tam Thái Gia thấy cảnh ấy, liền lạnh lùng nói:

“Chỉ là mấy tên đệ tử tà giáo bé nhỏ, mà dám tìm tới đệ tử Hồ tộc để gây sự, quả thực là chán sống.

Lão hồ đã mấy chục năm không được hoạt động gân cốt rồi, hôm nay vừa khéo có thể hoạt động một chút, để xem các các người có chút bản lĩnh gì!”

Bình Luận (0)
Comment