Chỉ với một đòn, Vương Phượng đã bị sức mạnh to của đối thủ trực tiếp đánh ngã.
Cơ thể cô ấy ngả ra sau và đập thẳng vào một cái cây.
Tôi nhướng mày, biết rằng hai chúng tôi không thể đối phó được với những kẻ này.
Tôi vội lùi lại về phái sau, cũng là để bảo vệ Vương Phượng: “Cô không sao chứ?”
Vương Phượng che ngực, run rẩy mà xua tay: “Tôi, tôi vẫn còn ổn!”
“Mau phát tín hiệu, để mọi người xông ra đi!” Tôi trực tiếp mở miệng.
Nếu hai người chúng tôi không đỡ được, vậy thì chỉ có thể gọi thêm người tới.
Vương Phượng nghe tôi nói xong, cũng không dám chậm chễ.
Cô ấy trực tiếp lấy ra một chiếc còi ngắn được đặc chế từ trong túi, âm thanh của chiếc còi ngắn này có thể truyền đi rất xa.
Lão Phong và những người khác chỉ đang ẩn náu xung quanh đây, nên chắc chắn có thể nghe thấy.
Vương Phượng cầm chiếc còi ngắn lên, không cần suy nghĩ liền đưa thẳng vào miệng mà thổi.
“Tít tít...”
Âm thanh vang lên rất dài, vọng rất xa.
Trong lúc nhất thời, tiếng còi vang vọng khắp cả núi rừng.
Lão Phong và những người khác đã sớm bao vây quanh cây ngô đồng, nhưng vì sợ rút dây động rừng, họ đã trốn cách đó khoảng 800 mét.
Chỉ cần ở bên này chúng tôi vừa gửi tín hiệu, họ sẽ lao tới giúp đỡ bằng mọi giá.
Lúc này nghe được một tiếng còi ngắn, Vương Hổ là người đầu tiên ngẩng đầu ra khỏi bụi cây.
“Tín hiệu, đây là tiếng còi ngắn của tiểu sư muội!”
Ngay khi Vương Hổ mới vừa mở miệng, mấy người Vương Thanh đã lần lượt lên tiếng: “Không sai, là tiếng còi của tiểu sư muội!”
“Nó truyền tới từ phía cây ngô đồng!”
“...”
Lão Phong khẽ nhếch mày: “Bọn họ hành động rồi, chúng ta mau xông lên!”
Nói xong, lão Phong trực tiếp đứng dậy, nhắc thanh kiếm gỗ đào lên, chạy thẳng về phía chúng tôi.
Tử U, Hồ Mỹ, Vương Thanh và các đệ tử khác của Tấn Tiệp Môn cũng nhanh chóng chạy về phía chúng tôi để tiếp viện.
Lúc này, một mình tôi đang ngăn cản chặn hầu hết các cuộc tấn công, Vương Phượng ở bên cạnh hỗ trợ tôi.
Về phần ả yêu quái thủ lĩnh kia, vẫn không hề động đậy.
Ả ta chỉ đứng từ xa và lặng lẽ quan sát chúng tôi, đôi mắt vẫn tỏa ra ánh sáng tăm tối, không nói lời nào.
Sau khi chiến đấu với bốn tên yêu quái này một thời gian, tôi còn nhận ra, chúng khác hoàn toàn với những tên yêu quái khác.
Tuy rằng trên người chúng chỉ tản ra yêu khí nhàn nhạt, nhưng yêu khí bên trong người chúng lại là một loại khí tức rất đặc biệt.
Tôi đã từng cảm nhận được khí tức tương tự như vậy rồi, nhưng tạm thời tôi chưa thể nhớ ra được đó là gì.
Có phải là khí tức toả ra khi ánh sáng của Mắt Quỷ chiếu trên núi Lang Nha không?
Không đúng.
Hay là khí tức tôi đã cảm nhận được khi ở trong thành Uổng Tử, thành Phong Đô tại âm phủ?
Cũng không phải.
Chẳng lẽ đó là, là khí tức của “Hắc liên hỏa”?
Hắc liên hoả ư? Đó là thứ gì?
Đột nhiên, trong đầu tôi nhảy ra ba từ này, tôi cũng không biết ba từ này xuất hiện như thế nào.
Tuy nhiên, khi tôi muốn tiếp tục nghĩ về thứ đó, đầu tôi lại chợt nhói đau.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng và không thể nhớ được điều gì.
Thậm chí tôi cũng đã quên mất, rằng mình đã từng nhận được một ngọn lửa hình đoá sen từ tay của Mộ Dung Ngôn.
Sau đó chúng tôi đã tìm tới chỗ Hương Chúc Trương, muốn xin Âm Cổ để chữa vết thương do yêu năng gây ra trên người Độc đạo trưởng.
Tôi chỉ đoán rằng trong khí tức của ba tên yêu quái này, chắc chắn đã được trộn lẫn thứ gì đó.
Làm cho chúng có được sức mạnh cường đại như vậy.
Lúc này, tôi liên tục vung kiếm và tiếp tục chiến đấu.
Cuối cùng, tôi nắm lấy cơ hội và đâm vào mặt một tên yêu quái.
Kết quả, tên yêu quái đứng nhanh bên cạnh đột nhiên đẩy đồng bạn của mình sang một bên.
Điều này khiến cho nhát kiếm của tôi xẹt qua chiếc áo choàng đen của gã.
Tuy nhiên, trên mặt tên yêu quái mới bị đâm cũng xuất hiện một vệt máu.
Tôi cũng đã vén được chiếc áo choàng đen che kín người gã ra.
Chỉ thấy, bên dưới chiếc áo choàng màu đen kia, một khuôn mặt người phủ đầy lông đen kỳ quái lộ ra.
Các đường nét trên mặt người nọ rất quái lạ, thậm chí có thể nói là vặn vẹo, hơn nữa còn bị lớp lông màu đen bao phủ.
Không thể biết được tên này là loại yêu quái gì nếu chỉ dựa trên mặt của gã.
Nhưng hành động này của tôi cũng khiến tên yêu quái kia nổi giận, gã sờ khuôn mặt dính máu của mình, đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú điên cuồng.
Mùi máu trong miệng gã phả ra, gã giơ móng vuốt bén nhọn lên, lại lần nữa nhào về phía tôi.
Nhìn thấy điều này, tôi chỉ có thể chống cự một cách thụ động.
Nhưng ai có ngờ, cũng cùng lúc này, ba tên yêu quái khác cũng ra tay.
Ba tiếng “Phanh” vang lên, ba móng vuốt sắc nhọn đều đè lên thân kiếm của tôi.
Với sức lực của ba tên yêu quái, tôi đã sắp không chống đỡ được.
Làm sao tôi có thể chống lại móng vuốt sắc nhọn của cả ba tên này?
Kết quả, cả người tôi bị đẩy lùi về phía sau, trực tiếp ép sát vào thân cây.
Tôi chỉ có thể cố gắng dùng hết sức mình để chống cự, Vương Phượng ở bên kia lại bị một con quái vật khác đánh trúng.
Cô ấy trực tiếp ngã xuống đất, như thể đã ngất đi.
“Đáng chết!”
Tôi tức giận hét lên, lập tức muốn kích hoạt Hỏa Thiên Công.
Nhưng ba tên yêu quái kia lại đồng loạt giơ móng vuốt lên, nhắm thẳng vào mặt và ngực của tôi mà đâm tới.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi kinh hãi.
Với tốc độ của đám này, tôi không có cơ hội thi triển Hỏa Thiên Công rồi, chẳng lẽ tôi sẽ thực sự phải chết trong tay chúng sao?