Trong lòng mọi người đều bối rối, “Hả giận” ư? Không phải chúng tôi giết chết đám yêu quái kia là đúng sao?
Hả giận ở đâu ra?
Vương Thanh nói thẳng:
“Yêu nghiệt, trên đỉnh đầu mày ít nhất cũng phải có tới 30 mạng người, giết chết mấy tên tay sai của mày, thì có gì mà hả giận chứ?”
“Đúng vậy, chỉ có thể giết được mấy tên yêu quái dưới trướng mày, nơi này mới được bình yên!”
Vương Xích cũng mở miệng.
Nhưng ả yêu quái thủ lĩnh kia lại bỗng nhiên thở dài:
“Nhân loại các người, sát nghiệt thật sự quá nặng.
Tôi đã nói rồi, chỉ vì muốn kéo dài nòi giống nên chúng tôi mới giết người để đẻ trứng thôi.
Bọn chúng cùng lắm chỉ là những tên cặn bã trong xã hội con người mà thôi!
Chúng chết đi cũng là một chuyện tốt...”
Ả yêu quái này lại bắt đầu trình bày thứ mà ả ta gọi là lý do.
Nhưng một câu cũng chẳng thể lọt vào tai tôi được, sau khi trải qua quá trình xuống âm phủ, tôi đã hiểu rõ.
Mỗi một sinh mạng đều rất đáng được tôn trọng.
Tuy nhiên, để trở thành một con người, là điều vô cùng khó khăn.
Mỗi người, đều cần phải tích lũy công đức trong mấy đời, thậm chí là mấy chục đời, mới có thể trở thành một sinh mạng rất tầm thường trong cuộc đời nghiệt ngã này.
Nếu muốn được sinh ra đã ở ngay vạch đích…
(Nguyên văn tác giả dùng từ “Thiên chi kiêu tử” 天之骄子: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.)
Phải mất rất nhiều đời tích lũy công đức mới đạt được thành công trong một đời.
Những tên cặn bã mà ả yêu quái này nhìn thấy có lẽ thực sự đã làm việc xấu nào đó.
Nhưng trước khi trở thành con người, họ cũng đã phải dành rất nhiều công đức tích lũy được từ các kiếp trước để đổi lấy hình người ở kiếp này.
Nếu đời này họ làm điều ác, sau khi chết chắc chắn sẽ nhận quả báo xứng đáng.
Chứ không phải bị một ả yêu quái như ả tuỳ tuỳ tiện tiện, nói giết là giết.
Đây cũng là lý do vì sao những người trừ ta như chúng tôi tồn tại trên thế gian này.
Những người trừ tà được gọi là đạo sĩ, nhưng cũng bị gọi là người giành mất chén cơm âm phủ.
Chúng tôi hành động để duy trì sự cân bằng của cái được gọi là chính nghĩa, công bằng.
Nếu mỗi một tên yêu quái đều như ả yêu quái này, thấy ai làm điều ác là lập tức giết chết đối phương.
Kẻ nào làm ta chướng mắt là giết chết kẻ đó.
Khi đó thế giới sẽ chỉ đi vào một vòng luẩn quẩn, càng ngày càng tồi tệ hơn mà thôi…
Tộc Nhện Quỷ này tồn tại như thế nào, tôi không biết.
Tôi không biết tại sao bọn chúng lại sử dụng cơ thể con người để duy trì nòi giống của mình.
Nhưng xét theo lý mà nói, chủng tộc Nhện Quỷ này chính là một loài không được phép tồn tại.
Cho nên, tôi lập tức quát lớn:
“Im miệng! Số phận của con người, không phải thứ mày được phép nắm trong tay.
Thiên Đạo có luật lệ, sinh tử của mỗi người đều do Thập Điện Diêm La quản lý, Phán Quan thi hành.
Ả yêu nghiệt nhà mày, không có quyền được giết chết bất cứ một người nào.
Cho dù là để duy trì nòi giống cho giống loài, nhưng mày cũng không được phép giết chết người sống để đẻ trứng…”
Tôi gầm lên giận dữ, nhưng ả yêu quái kia sau khi nghe xong, lại bày ra dáng vẻ vô cùng tủi thân:
“Nhưng mà, con của tôi sẽ có thể dễ dàng lớn lên trong cơ thể người mà, không phải sao?
Người trừ tà, tộc Nhện Quỷ của chúng tôi đã chẳng còn nhiều tộc nhân nữa.
Nhưng số lượng của con người lại tới hàng ngàn, hàng vạn. Cùng lắm thì tôi cũng chỉ giết đi mấy kẻ xấu mà thôi.
Chẳng lẽ, cậu nhẫn tâm nhìn cả tộc của chúng tôi phải tiêu vong sao?”
Trọng giọng điệu của ả yêu quái này thế mà lại lẫn cả tiếng khóc nức nở, âm thanh quỷ dị tới ma quái.
Tôi vẫn không dao động, bởi vì tôi có đức tin vào Đạo của mình.
Tôi kiên định với tín ngưỡng của mình, tôi kiên định với những công bằng mà mình nhìn thấy khi còn ở âm phủ.
Ác giả ác báo, ở hiền gặp lành.
Tại địa phủ, dưới chân cầu Nại Hà cũng có bao nhiêu linh hồn phải chịu đau khổ đến tận cùng.
Bởi vì thế, tôi không có bất cứ lý do gì để hoài nghi với niềm tin và Đạo của mình.
Cho nên, tôi đã nắm chặt kiếm Thái Nguyên, chuẩn bị ra tay thêm một lần nữa.
Nhưng nào ngờ, vào lúc này, lão Phong lại đột nhiên giữ chặt cánh tay của tôi, sau đó nói với tôi:
“Lão Đinh, lời ả nói cũng không sai, cậu thả ả đi đi…”
Nghe lão Phong nói như vậy, tôi không khỏi giật thót.
Tôi nghĩ thầm: Lão Phong, cậu đang làm cái quái gì vậy?
Vội quay đầu nhìn lại, tôi phát hiện lão Phong đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc.
Tuy nhiên trong ánh mắt cậu ta lúc này, lại tràn ngập vô số tơ máu màu đen...
******
Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện trong đôi mắt của lão Phong thế mà lại tràn đầy tơ máu màu đen.
Những tơ máu kia tuy không quá dày đặc, cũng rất nhỏ, nhưng đã che phủ lòng trắng của lão Phong, đã sắp lan tới lòng đen của cậu ta rồi.
Nhìn thấy thế, tôi lập tức choáng váng.
Đây, đây là làm sao vậy?
Không đúng, xem sắc mặt của lão Phong cùng với cách nói chuyện của cậu ấy…
Nếu tôi không đoán sai, tên nhãi này có khả năng đã bị ả yêu quái Nhện Quỷ trước mặt này mê hoặc rồi.
Trước đó Vương Phượng cũng đã từng nói qua, ả Nhện Quỷ này có năng lực mê hoặc lòng người.
Nhưng tôi vừa chỉ kịp nghĩ tới đây, còn không kịp có phản ứng gì…
Tử U đứng ở bên cạnh đã đột nhiên quay đầu lại.
Sau đó, cô ấy cất chất giọng nói, xen lẫn sự ưu thương:
“Đinh Phàm, bọn họ dường như rất đáng thương.