Có phải chúng ta đã hơi quá đáng rồi không?
Không thì, chúng ta tha cho bọn họ đi được không?
Bọn họ, chẳng qua chỉ đơn giản là muốn sống sót mà thôi…”
Khi Tử U nói chuyện, tôi lại quay sang nhìn về phía cô ấy.
Kết quả, Tử U cũng chẳng khác gì lão Phong, trong hai mắt của cô ấy đã phủ đầy tơ máu màu đen.
Lúc này, cô ấy cũng bắt đầu nói thay cho ả Nhện Quỷ kia, không chỉ nổi lên lòng thương cảm, mà thậm chí còn muốn buông tha cho bọn chúng.
Hơn nữa, Tử U vừa mới dứt lời…
Năm người Tấn Tiệp Môn là Vương Thanh, Vương Sơn, Vương Phi, Vương Hổ, Vương Xích, thậm chí đến cả Hồ Mỹ cũng đều xoay người lại.
Họ cũng bắt đầu nói với tôi những lời y hệt, nội dung đại khái là đều muốn tôi buông tha cho ả Nhện Quỷ kia…
Nhìn thấy điều này, tôi đã có thể chắc chắn 100% rồi.
Ả Nhện Quỷ kia đã hoàn toàn mê hoặc tâm trí của tất cả mọi người.
Tôi đột nhiên nhìn về phía ả Nhện Quỷ ở cách đó không xe, đồng thời nói: “Mày đã mê hoặc bọn họ?”
Nói rồi, cả người tôi tản ra đạo khí mạnh mẽ, chuẩn bị trực tiếp ra tay với ả ta.
Nhưng cảm xúc của ả Nhện Quỷ vẫn không có chút dao động, vẫn bày ra dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, nói:
“Người trừ tà, vì sao cậu cứ cố chấp như vậy?
Không phải bọn họ đều nhìn thấy rõ sự thật rồi hay sao?
Tôi chỉ là một người mẹ bình thường thôi.
Cũng chẳng khác gì những người mẹ là con người bình thường kia, tôi yêu con của mình, chúng tôi cùng lắm cũng vì sinh tồn mà thôi.
Giết chết mấy tên con người bại hoại mà thôi, cũng chẳng có gì quan trọng mà?”
Tuy giọng nói của ả ta rất bình tĩnh, nhưng khi lọt vào tai của người bình thường, nó lại như âm ma vô hình.
Vô hình chung, nó sẽ ảnh hưởng từ tâm trí cho đến linh hồn của người khác.
Giọng nói này sẽ làm cho những người nghe thấy có cảm giác, lời của đối phương không hề sai.
Dường như, lời nói ấy rất có lý.
Nhưng tôi có hơi đặc biệt một chút, linh hồn của tôi “cường đại” hơn linh hồn của những người bình thường.
Hoặc, nói cách khác, linh hồn của tôi đã từng rời khỏi cơ thể một thời gian quá dài, cũng ở âm phủ quá lâu.
Chính vì điều này đã làm cho tôi có năng lực nhất định với mấy loại âm thanh có ma lực này, cũng không biết tại sao nữa.
Đây cũng là lý do vì sao, ban đầu dù tâm trí của tôi đã hơi lung lay…
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn có thể khôi phục được rất nhanh.
Nhưng mấy người trước mắt tôi thì không được như thế, tất cả bọn họ đều bị ma âm của ả yêu quái kia mê hoặc, do đó bắt đầu tin tưởng vào lời ngụy biện của ả Nhện Quỷ này.
Sau khi bị âm thanh ma quỷ kia thâm nhập vào trong đầu, con ngươi của bọn họ càng xuất hiện nhiều tơ máu màu đen hơn.
“Nghiệp chướng, mày không thể sống được nữa!”
Tôi càng nghe càng nổi giận, nhưng lại không biết làm thế nào để đánh thức mọi người.
Tuy nhiên, tôi hiểu rõ được một điều, chỉ cần tiêu diệt được ả yêu quái kia, mọi người chắc chắn sẽ có thể bình thường trở lại.
Cho nên, sau khi tôi gầm lên một tiếng, bèn giơ thanh kiếm Thái Nguyên trong tay lên, chuẩn bị xông lên.
Nhưng tôi chỉ vừa mới động đậy, Vương Thanh đã đột nhiên cản tay tôi lại: “Đinh đạo hữu, không được!”
Nói xong, anh ta vội lấy thân mình ra cản.
Hai mắt của Vương Thanh đã phủ rất nhiều tơ máu màu đen, phần trong mắt trắng của anh ta đã biến thành một màu đen thuần.
Tôi đột nhiên nhíu mày: “Vương Thanh, anh mau tỉnh lại đi, mau tránh ra cho tôi!”
Không chờ Vương Thanh tiếp tục nói thêm, những người còn lại trong Tấn Tiệp Môn cũng đột nhiên nhảy ra, tất cả đều muốn ngăn cản tôi.
“Đinh đạo hữu, tôi khuyên anh mau tỉnh lại.”
“Anh Đinh, anh đừng ở cố chấp không chịu tỉnh nữa!”
“Đinh Phàm, đừng ép tôi phải ra tay với anh…”
“...”
Mấy người Tấn Tiệp Môn liên tục lên tiếng, phần tròng mắt màu trắng của họ đều đã biến thành màu đen.
“Tuy rằng không biết vì sao, nhưng tôi cứ có cảm giác rằng anh đã sai…”
Hồ Mỹ cũng khẽ quát lên, yêu khí trên người cũng tản ra.
Từ khí tức toả ra trên người bọn họ, tôi có thể nhận ra được một loại khí tức đặc biệt, nhưng chỉ nhàn nhạt mà thôi.
Không sai, đó chính là khí tức đã tỏa ra từ trên người mấy tên yêu quái vừa chết đó.
Bọn họ đồng loạt rút trường kiếm ra, chĩa thẳng vào tôi, ngăn không cho tôi tiến lên.
“Mọi người mau tỉnh lại đi, mọi người đã bị khống chế rồi!”
Tôi lại lên tiếng, nhưng chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Tôi vừa mới dứt lời, Tử U đứng cách đó không xa đã thình lình nói ra một câu:
“Đinh Phàm đã rơi vào Ma đạo, dám có âm mưu làm lại sinh linh trên thế gian.
Các vị đạo hữu, đêm nay chúng ta hãy cùng nhau thay trời hành đạo, giết chết Đinh Phàm ngay tại nơi này!”
Nói rồi, cả người Tử U run lên, khí tức lớn mạnh phát ra.
Nhưng ngay khi giọng nói của cô ấy vang lên, lão Phong đứng ở bên cạnh cũng chĩa mũi kiếm vào tôi.
“Lão Đinh, tôi, tôi không muốn giết cậu đâu!
Quay đầu là bờ đi!
Không, không, tôi, làm sao tôi, làm sao tôi có thể giết cậu được…”
Lão Phong đột nhiên mở miệng, nhưng trong nháy mắt, cậu ấy lại tự phủ định lời nói của chính mình.
Dường như cậu ấy có vẻ rất đau khổ, đôi tay ôm chặt lấy đầu một cách vô thức.
“Tôi, tôi làm sao vậy, a! Đau, đau quá...”
Trông vẻ mặt của lão Phong rất đau khổ, vô cùng khó chịu, dường như cậu ấy đang đấu tranh với thứ gì đó…
Nhìn thấy cảnh này, lòng tôi không kìm được mà run lên một chút.
Anh em tốt! Quả là anh em tốt!
Dù lão Phong đã bị Nhện Quỷ mê hoặc, phần lòng trắng đã hoàn toàn biến thành màu đen.