Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2078

Chương 2078 Chương 2078

Vì thế, tôi đi tới trước mặt lão Phong.

Trực tiếp rót đạo khí vào trong người cậu ấy, hòng đánh thức lão Phong tỉnh lại.

Tôi muốn nhìn thử xem, liệu lão Phong có tỉnh táo lại sau cơn hôn mê hay không.

Kết quả, lão Phong vừa mở mắt ra, tôi đã phát hiện ra, trong ánh mắt của lão Phong vẫn còn tơ máu màu đen.

Mà lão Phong lại mở miệng: “Yêu đạo Đinh Phàm …”

Nhưng mà tên nhãi con này còn chưa kịp nói xong lời, đã lại bị tôi đánh ngất lần nữa.

Tuy rằng làm như vậy có chút không được “Nhân đạo” cho lắm, nhưng hiện tại cũng chẳng có cách nào khác. Nhìn tình hình này, xem ra chỉ có thể chờ mọi người từ từ tỉnh lại và tự lấy lại ý thức mà thôi.

Tôi ngồi bên cạnh mọi người, yên tĩnh chờ đợi.

Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, mãi cho đến gần 5 giờ sáng, Hồ Mỹ mới là người tỉnh lại đầu tiên.

Thấy Hồ Mỹ bắt đầu tỉnh, tôi trở nên cảnh giác hơn hẳn, đặc biệt chú ý tới đôi mắt của đối phương.

Nếu vẫn còn tơ máu màu đen, vậy tức là cô ấy chưa hoàn toàn tỉnh táo.

“Hồ Mỹ, cô không có việc gì đó chứ?”

Hồ Mỹ vẫn chưa tỉnh lại hẳn, lắc lắc đầu: “Đầu, đầu tôi, đầu tôi đau quá. Mọi người, mọi người làm sao thế này?”

Hồ Mỹ bối rối nói, mắt khẽ liếc nhìn xung quanh.

Mà tôi cũng có thể nhìn rõ được đôi mắt của cô ấy, đã không còn những tia máu màu đen, nó đã bình thường trở lại.

Hẳn là cô ấy đã tỉnh táo rồi, không còn bị ả Nhện Quỷ mẹ kia mê hoặc nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cất tiếng hỏi lại: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô không còn nhớ một chút nào ư?”

Hồ Mỹ lắc đầu, nói đầu mình choáng váng, cô ấy chỉ nhớ ra mình vừa nằm mơ, trong giấc mơ hình như còn tham gia một trận chiến.

Phần còn lại thì cô ấy nhớ rất mơ hồ.

Nhìn dáng vẻ này, tôi đoán là sau khi bị ả Nhện Quỷ mẹ kia mê hoặc tâm trí, người ta sẽ không thể nhớ những gì mình đã làm.

Cho nên, tôi đã kẻ lại hết những gì đã xảy ra cho cô ấy nghe.

Hồ Mỹ nghe xong, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Nhìn mọi người nằm la liệt dưới đất, cô ấy còn hỏi: là do tôi đánh ngất à?

Tôi bất đắc dĩ thừa nhận, tôi cũng còn cách nào khác đâu? Chỉ có thể đánh ngất bọn họ mà thôi.

Kết quả cô nàng Hồ Mỹ kia lại còn oán trách tôi ra tay quá nặng, làm bây giờ đầu cô ấy còn đau. Hay thật đấy!

Sau đó, mấy người Vương Hổ, Vương Thanh, Tử U cũng lần lượt tỉnh lại.

Mọi người cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì giống như Hồ Mỹ, ai nấy đều mơ mơ màng màng, cơ bản là chẳng nhớ rõ được những gì đã xảy ra trước đó.

Sau khi nghe tôi kể lại mọi chuyện, cả đám vừa xoa đầu, ấn cổ, vừa nhìn tôi đầy quái dị.

Tuy rằng họ không giận tôi, nhưng miệng thì oán trách tôi ra tay quá nặng.

Con mẹ nó, tôi hoàn toàn cạn lời rồi. Các người ai nấy đều như muốn lấy mạng tôi, ra đòn nào là trí mạng đòn đó, còn tôi cùng lắm mới chỉ đánh ngất các người mà thôi…

Còn cả thằng nhãi lão Phong nữa, sau khi phát hiện trên đầu mình có hai cục u, thằng nhãi này còn phàn nàn tôi xuống tay với mình quá tàn nhẫn,

Người khác chỉ bị một chưởng, còn tôi đánh cậu ấy tới hai chưởng.

Nghe đến đây tôi có hơi xấu hổ, đương nhiên là tôi sẽ không thừa nhận chuyện mình lấy cậu ấy ra làm thí nghiệm đâu.

Cố ý đánh thức cậu ấy, sau đó lại cho cậu ấy một chưởng…

******

Sau khi mọi người tỉnh lại, tôi đã đem hết những chuyện đã xảy ra kể cho họ nghe.

Mọi người cũng nhanh chóng hiểu được tình huống lúc này, lần lượt phân tích tình cảnh hiện tại, cũng như những gì chúng tôi nên làm tiếp theo.

Vương Hổ đã nổi giận, lập tức lên tiếng:

“Tổ sư gia của chúng tôi đã giết chết Nhện Quỷ, mở núi lập ra môn phái.

Thế mà bây giờ lại xuất hiện thêm một con Nhện Quỷ mẹ, ả còn đẻ được nhiều trứng nhện như vậy.

Nếu không tiêu diệt ả yêu nghiệt này đi, ngày sau không biết còn xuất hiện thêm bao nhiêu con Nhện Quỷ nữa.

Theo ý của tôi, chúng ta cứ tiếp tục truy giết ả yêu nghiệt kia.

Tiếp lục truy lùng trong phạm vi 50 dặm (khoảng 80,5km), nếu tìm được ả yêu quái kia thì lập tức giết chết.”

“Đúng, tứ sư đệ nói rất đúng.

Tôi cũng đồng ý làm như vậy. Các vị sư đệ, sư muội, ý của mọi người thế nào?”

Vương Thanh mở miệng, dò hỏi những người còn lại của Tấn Tiệp Môn.

Những người còn lại đều đồng loạt gật đầu, môn phái của họ vì Nhện Quỷ mà được tạo nên.

Bên cạnh việc thờ phụng bài vị của tổ sư gia, họ còn coi chiếc răng nanh của Nhện Quỷ như một chiến lợi phẩm.

Cho nên, mấy đệ tử của Tấn Tiệp Môn đều muốn tận diệt giống loài Nhện Quỷ kia.

Đi theo con đường của sư tổ, cũng coi như là bọn họ đang kế thừa truyền thống của môn phái mình.

Còn về phần tôi, lão Phong, Tử U và Hồ Mỹ, lúc này chỉ biết liếc nhìn nhau, anh nhìn tôi rồi tôi lại nhìn anh.

Ý tứ của họ rất rõ ràng, mọi chuyện sẽ nghe theo quyết định của tôi.

Hoặc là chúng tôi lập tức rời khỏi nơi này, hoặc là tiếp tục đuổi theo đến khi nào giết chết được ả Nhện Quỷ và bầy con của ả mới thôi.

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, tôi cũng chẳng hề do dự nữa.

Tôi nói thẳng:

“Chúng ta cũng chẳng có nơi nào để đi, nếu đã gặp được loại hung thú hại người ở nơi này, đương nhiên phải giết nó cho kì được.

Chỉ là ngay lúc này, chúng ta lại chẳng thể nghĩ ra cách nào để tránh bị ả mê hoặc tâm trí!”

Tôi thực sự không muốn trong trận chiến lần sau, tôi lại phải chiến đấu đơn độc một mình.

Bình Luận (0)
Comment