Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2079

Chương 2079 Chương 2079

Trong tình huống chiến đấu với Nhện Quỷ, lại còn phải đề phòng đồng đội của mình.

Mọi người nghe đến đó, đều có chút xấu hổ.

Nhưng không ai có nhiều thông tin về loài Nhện Quỷ kia.

Cho nên, chúng tôi chưa thể nghĩ ra được cách gì hay.

Thay vào đó, họ quay sang nhìn tôi, bởi vì chỉ có một mình tôi không bị ả yêu quái kia điều khiển tâm trí.

Lúc ấy tôi chỉ thấy hơi bối rối mà thôi. Chính tôi cũng không biết vì sao.

Cuối cùng, mọi người đưa ra phân tích.

Nói ả Nhện Quỷ này có thể mê hoặc lòng người, hẳn là do giọng nói của ả.

Lần sau mọi người đối mặt với ả yêu quái này, thì trực tiếp che kín lỗ tai lại.

Như vậy sẽ không nghe thấy ả nói gì, bằng cách này, đối phương sẽ không thể mê hoặc và điều khiển được chúng tôi nữa.

Nói tới đây, kỳ thực tôi thấy cách này cũng không tồi, mà mọi người cũng nhất trí với cách này.

Nhưng lúc này, trời đã sáng, mọi người đã trải qua một đêm mệt nhọc.

Hơn nữa, trên cơ thể chúng tôi vốn cũng đã có thương tích.

Thực lực còn chưa được hồi phục hoàn toàn, lúc này mà tiếp tục truy tìm ả nhện mẹ kia thì chỉ là tực chuốc thêm phiền phức mà thôi.

Thậm chí, chúng tôi sẽ còn phải trả giá rất lớn.

Bởi vậy, mọi người quyết định khởi hành tới Thành Phượng Hoàng (tên gọi khác của Phượng Hoàng cổ trấn) trước.

Chúng tôi sẽ ở lại đó đến khi vết thương khôi phục hoàn toàn, cũng nhân tiện tìm hiểu thông tin, cuối cùng tới khu vực xung quanh để tìm kiếm manh mối, truy tìm tung tích của ả Nhện Quỷ mẹ kia.

Sau đó tiêu diệt bầy yêu nghiệt này, nhổ cỏ tận gốc.

Lên kế hoạch xong, mọi người cùng đón ánh nắng ban mai, rời khỏi rừng cây.

Chúng tôi kéo lê cơ thể mỏi mệt, quay trở về trên xe Minibus của mình.

Sau đó lái xe đến Thành Phượng Hoàng.

Sau khi lên đường cao tốc, Thành Phượng Hoàng chỉ còn cách chúng tôi khoảng 30 đến 40 cây số mà thôi, có thể nói là rất gần.

Chờ chúng tôi qua trạm thu phí của Thành Phượng Hoàng, các kiến trúc của một khu đô thị cổ đã xuất hiện trước tầm mắt.

Bởi vì nơi này là điểm du lịch trọng điểm, nên có khá nhiều khách du lịch.

Có hàng chục ngàn khách du lịch đến đây mỗi ngày.

Chung quanh gợi cho chúng tôi cảm giác rất đặc biệt về Tương Tây.

Chúng tôi đến một nhà hàng trong Thành Phượng Hoàng để dùng bữa, rồi mới đi tìm chỗ nghỉ lại.

Chúng tôi thuê phòng tại một khách sạn nằm sát bờ sông, có thể thấy du khách đi thuyền và bên dưới có con phố du lịch rất náo nhiệt.

Nhưng tôi thực sự không có tâm trạng đi dạo vào lúc này, giờ tôi chỉ nói được duy nhất một chữ “Mệt”.

Tôi và lão Phong được xếp chung một phòng, vừa nhận phòng đã leo lên giường đi ngủ.

Chúng tôi ngủ một giấc tới thẳng sáng sớm ngày hôm sau.

Dựa theo lịch trình đã bàn bạc, chúng tôi sẽ ở lại Thành Phượng Hoàng nghỉ ngơi ba ngày, trong ba ngày này, chúng tôi sẽ không chủ động đi tìm ả Nhện Quỷ mẹ kia.

Đương nhiên, chúng tôi vẫn sẽ thu thập một số tin tức ở gần đó.

Dò hỏi một chút tin tức từ dân bản xứ, thứ nhất là để biết thêm về phong tục tập quán ở đây, thứ hai là lấy thêm manh mối để chúng tôi tìm ra được ả Nhện Quỷ mẹ nọ.

Hôm nay, sau khi tôi và lão Phong tỉnh dậy, mọi người sẽ cùng nhau đi ăn cơm, rồi rời khỏi khách sạn.

Nhưng khi chúng tôi rời đi, Hồ Mỹ cùng Tử U cũng đi theo chúng tôi.

Vì đã quen nhau từ trước, nên bốn người chúng tôi đã hợp thành một đội nhỏ như trước.

Còn sáu kiệt của Tấn Tiệp Môn thì đi chung với nhau.

Thành Phượng Hoàng khá lớn, có rất nhiều địa điểm ăn uống, vui chơi.

Tôi và lão Phong thản nhiên đi dạo trên phố, trông không khác gì những khách du lịch bình thường cả.

Bởi vì vẻ bề ngoài xinh đẹp của Hồ Mỹ và Tử U, nên đã không ngừng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Đặc biệt là mấy người đàn ông, thậm chí còn có vài người huýt sáo với hai cô nàng kia.

Bởi vì ba ngày này chúng tôi dành để nghỉ ngơi, cho nên mọi người cũng chẳng vội vàng, tâm trạng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Cho nên chúng tôi cứ vừa thong thả đi dạo vừa thăm thú đường phố xung quanh.

Tôi còn mua không ít đồ ăn vặt đặc sản ở nơi đây, cảm thấy khá ngon.

Tuy nhiên, khi chúng tôi đang tản bộ tới gần giữa buổi trưa, đám đông xung quanh đột nhiên trở nên xôn xao.

Đám đông đang đi dạo vội vàng chạy về phía trước.

Có một số người không cẩn thận còn đụng vào người tôi, nhưng tôi cũng chẳng để ý tới điều này.

Tôi chỉ là thuận miệng mà hỏi một câu: “Có chuyện gì mà mọi người lại gấp gáp như thế?”

Người va vào tôi là một cậu thanh niên trẻ tuổi, nghe thấy tôi hỏi như vậy, cậu chàng vội vàng trả lời:

“Anh còn không biết à! Huệ Nhi đang đóng phim ở phía trước đó, chính là ngôi sao lớn Ngô Huệ Huệ đấy.

Thật ngại quá! Tôi đi trước đây, nói không chừng tôi còn có thể xin được chữ ký nữa.

Hắc hắc hắc…”

Nói xong, cậu trai trẻ kia liền xoay người, tiếp tục chạy đi, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.

Vừa nghe đến ba từ “Ngô Huệ Huệ”, cả tôi và lão Phong đều thấy hơi sửng sốt.

Tuyệt lắm, hoá ra là gặp lại bạn cũ!

Không ngờ chúng tôi đã tới tận nơi này rồi mà vẫn có thể gặp được Ngô Huệ Huệ.

Tử U đứng bên cạnh thấy ánh mắt của tôi cùng lão Phong có điểm khác lạ, liền mở miệng trêu chọc hai chúng tôi một câu:

“Hai người các anh chắc không phải cũng là người hâm mộ của ngôi sao lớn Ngô Huệ Huệ đó chứ?”

Nghe đến đó, lão Phong hơi mỉm cười, không nói gì.

Tôi lại trả lời: “Chắc thế, đi thôi, chúng ta cũng qua đó nhìn thử xem!”

Bình Luận (0)
Comment