Bà lão gật gật đầu, sau đó mới chậm rãi nói với chúng tôi:
“Các vị khách quý, tôi và Tiểu Ngư đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Bây giờ tính lại, cũng đã 75 năm rồi.
Mà lúc ấy, tôi mới chỉ 6 tuổi.
Gia đình tôi vẫn sống ở ngọn núi phía sau…”
Nói xong, bà lão này còn chỉ vào ngọn đồi phía sau căn nhà gỗ.
Mấy người chúng tôi lại hơi cau mày.
75 tuổi, 6 tuổi.
Bà lão này đã 81 tuổi rồi. Cũng được tính là người sống thọ.
Nhưng chúng tôi cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng lắng nghe chuyện cũ qua lời kể của bà lão.
Kế tiếp, bà lão chậm rãi kể lại quá trình quen biết với cá trê yêu, và những gì họ đã cùng nhau trải qua.
Thậm chí, còn bao gồm cả chuyện cưới hỏi và những chuyện khác, tất cả những gì cá trê yêu đã làm cho bà ấy.
Nó hơi dài, bà lão đã kể suốt khoảng 20 phút.
Lúc ban đầu, chúng tôi vẫn quan sát biểu cảm của bà lão và cá trê yêu với một chút cảnh giác.
Xét cho cùng, cá trê yêu vẫn là một con yêu quái, mà chúng tôi còn chưa xác định được cô ấy là yêu tốt hay yêu xấu.
Trách nhiệm của chúng tôi là đảm bảo rằng không buông tha cho một “yêu ác” nào.
Nhưng sau đó, chúng tôi dần bị cuốn hút vào câu chuyện xưa của bọn họ.
Sự cảnh giác của chúng tôi dần dần được nới lỏng.
Dần dần, chúng tôi không chỉ biết được mọi chuyện đã xảy ra với bà lão và cá trê yêu trong vòng hơn 70 năm qua.
Mà qua lời kể của bà lão, chúng tôi cũng biết được rằng, tuy cá trê yêu này là yêu quái sinh sống trong vùng song nước tại thành Phượng Hoàng, nhưng lại làm được rất nhiều điều tốt cho người dân tại vùng này.
Bà lão nói, năm đó, khi bà mới 6 tuổi.
Có cùng những người bạn nhỏ của mình ra bờ sông chơi đùa, bởi vì không cẩn thận mà bị ngã xuống sông.
Những người bạn của bà thấy thế đều rất hoảng sợ.
Cả đám đều xoay người bỏ chạy, không một ai dám xuống nước cứu bà lão cả.
Bà lão đã cố sức giãy giụa, nhưng lúc bà lão sắp chết đuối, cá trê yêu đã xuất hiện.
Cô ấy đã nhấc bà lão lên khỏi mặt nước và cứu sống bà.
Bà lão được cá trê lớn cứu, cũng không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn rất cảm kích cô ấy.
Lúc bấy giờ, cá trê yêu còn chưa thể hoá thành hình người, nhưng đã có thể nói được tiếng người.
Cá trê yêu nhắc nhở bà lão phải cẩn thận một chút, đừng tuỳ tiện ra bờ sông nghịch nước nữa.
Khi ấy bà lão còn nhỏ tuổi, không những không cảm thấy sợ hãi mà còn rất vui mừng vì được một con cá trê yêu biết nói tiếng người cứu mình.
Kết quả là, một người, một cá có thể chơi đùa bên bờ sông rất lâu.
Phải đến khi những người bạn của bà lão gọi được người lớn tới, cá trê yêu mới lặn xuống nước.
Trước khi đi, cá trê yêu còn dặn bà lão phải giữ bí mật.
Bà lão cũng gật đầu đồng ý, và giữ bí mật này cho đến tận bây giờ.
Những ngày tiếp theo, một người và một cá đã dần dần trở thành bạn tốt.
Cá trê yêu đang lang thang trong nước, không biết đã cứu được bao nhiêu người rơi xuống nước, suýt chút nữa phải chết đuối trong dòng sông tại thành Phượng Hoàng này.
Có một khoảng thời gian, cô ấy còn được người dân tôn sùng là Hà Thần (thần sông).
Tuy nhiên, thế giới đã thay đổi, không cho phép những sinh linh như cô ấy được tồn tại và xuất hiện.
Cá trê yêu và những con cá trê yêu khác cũng chỉ có thể yên lặng tu luyện ở trong nước mà thôi.
Khoảng mấy chục năm trước, cô ấy cùng một con cá trê yêu khác cuối cùng cũng có thể hoá thành hình người.
Cũng chính là hình dáng đang đứng trước mắt mấy người chúng tôi này. Nhưng thật đáng tiếc, người bạn còn lại của cô ấy đã gặp một người trừ tà và bị giết không thương tiếc.
Còn cô nàng cá trê yêu trước mặt chúng tôi thì may mắn sống sót, và vẫn luôn bảo vệ cho bà lão này.
Chỉ là bà lão lại dần dần già đi, mà đạo hạnh của cá trê yêu lại càng ngày càng cao, tuy nhiên tính cách lại chẳng có gì thay đổi so với trước kia.
Nghe xong câu chuyện này, sự cảnh giác trong lòng chúng tôi cũng không còn.
Cá trê yêu trước mặt chúng tôi là một yêu quái tốt.
Tôi vừa kịp nghĩ đến đây, bà lão đứng trước mặt lại chợt lên tiếng:
“Nếu bà lão đây không nhìn nhầm, thì người có thể khiến cho Tiểu Ngư sợ hãi như vậy rất ít.
Các cô các cậu nhất định là đạo sĩ trừ tà có phải không?”
Nghe bà lão đột nhiên hỏi thế, chúng tôi cũng chẳng phủ nhận.
Tôi trực tiếp gật đầu, nói:
“Bà nói không sai.
Chúng cháu đều là đạo sĩ trừ tà, bởi vì đã gặp được Tiểu Ngư cho nên muốn xác định xem cô ấy là người thiện hay kẻ ác…”
Tôi bình tĩnh trả lời. Bà lão nọ nghe xong, trong đôi mắt đã vẩn đục chợt sáng lên:
“Đạo trưởng, Tiểu Ngư là yêu tốt, là yêu quái tốt.
Không có Tiểu Ngư, bà lão đây đã chẳng thể sống đến bây giờ rồi.
Các người nhất định đừng giết cô ấy, nhất định đừng giết cô ấy.
Nếu muốn giết, thì các người cứ lấy cái mạng già của lão đi!
Xem như, tôi trả lại cho Tiểu Ngư…”
Giọng nói của bà lão trở nên kích động, xen lẫn cả sự già nua và khản đặc.
Lúc nói ra những lời này, cơ thể của bà ấy còn không ngừng run rẩy.
Từ đó có thể thấy được, cảm xúc của bà ấy đang xao động lớn tới mức nào.
Hơn nữa, sau khi nói xong, bà lão ấy thế mà còn quỳ xuống trước mặt chúng tôi.
Nhìn thấy thế, tôi vội vàng tiến lên, đỡ bà lão đứng dậy.
“Đừng, đừng. Bà ơi, nếu có thể chứng minh được Tiểu Ngư là yêu tốt, chúng cháu đương nhiên sẽ không làm hại cô ấy, bà yêu tâm đi!”
Bà lão nghe xong, kích động vô cùng.