Ngô Huệ Huệ bị một người đàn bí ẩn cưỡng bức đưa vào khách sạn, ngay trước mặt rất nhiều người.
Và trong đó còn có một bức ảnh của tôi, khi nhìn thấy dòng tiêu đề này, tôi suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng đó là chuyện của sau này, bây giờ, dưới sự dẫn đường của mấy đạo sĩ chúng tôi, những người bình thường này đương nhiên không thể ngăn cản nổi.
Rất nhanh, chúng tôi đã chui ra khỏi đám đông, trong nháy mắt, chúng tôi đã tới trước cửa lớn khách sạn Phương Hoàng.
Những người hâm mộ đó cũng đi theo sát chúng tôi cả chặng đường.
Khách sạn Phương Hoàng là một khách sạn 5 sao.
Bảo vệ ở đó làm việc rất tốt.
Sau khi đến khách sạn, nhân viên an ninh ở đây đã kịp thời ngăn cản đám người hâm mộ điên cuồng kia.
Bởi vì có quan hệ với ngôi sao nổi tiếng, cho nên chúng tôi được đi thang máy thẳng đến phòng chờ VIP.
Cứ như vậy, chúng tôi mới có thể tránh khỏi đám người hâm mộ điên cuồng này.
Lúc này, sau khi ngồi xuống, tôi hít một hơi thật sâu rồi nói với Ngô Huệ Huệ:
“Huệ Huệ, mấy người hâm mộ của cô cũng thật khó đối phó đấy!”
Tôi chỉ thuận miệng trêu chọc cô ấy, Ngô Huệ Huệ cũng bật cười:
“Mặc dù đôi khi họ có hơi điên cuồng, nhưng chúng tôi cũng khá ổn…”
Nói tới đây, Ngô Huệ Huệ trực tiếp chuyển đề tài khác.
Sau đó, cô ấy nói với chúng tôi:
“Sao lần này tôi lại chưa gặp được hai người Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh vậy?”
Nói rồi, cô ấy nhìn phía Tử U và Hồ Mỹ.
Thấy vậy, tôi bắt đầu mở miệng giới thiệu:
“Đây là Tử U, còn người này là Hồ Mỹ.
Còn về Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh, các cô ấy đã quay về sư môn của mình rồi.”
Ngô Huệ Huệ nghe xong thì “Ồ” lên hai tiếng, nhưng không đợi cô ấy kịp trả lời, di động của Ngô Huệ Huệ đã đột nhiên rung lên.
Ngô Huệ Huệ liếc nhìn di động theo bản năng, sau đó nhìn tôi, mỉm cười quyến rũ:
“Không đúng đâu! Dường như các cô ấy cũng đã tới thành Phượng Hoàng rồi…”
******
Ngô Huệ Huệ nở nụ cười quyến rũ, rất bình thản mà cất lời.
Hơn nữa, Ngô Huệ Huệ mới chỉ vừa dứt lời, điện thoại của cô ấy lại rung lên.
Mà sau khi tôi và lão Phong nghe được lời này, trong lòng cũng vang lên một tiếng “Lộp bộp”.
Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh, thế mà cũng tới thành Phượng Hoàng này sao?
Đem theo lòng hoài nghi, tôi liền nhìn vào màn hình di động của Ngô Huệ Huệ, tôi có thể thấy rõ cửa sổ trò chuyện với Dương Tuyết.
Mà trong đó, nội dung của dòng tin nhắn cuối cùng là:
“Huệ Nhi, nghe nói cô đang ở thành Phượng Hoàng quay phim phải không. Tôi và Tĩnh Tĩnh cũng tới đó…”
Nhìn thấy điều này, trong lòng tôi chợt thấy vừa bất ngờ, vừa vui mừng.
Nhưng đảo mắt một cái, tôi lại có chút bối rối.
Bởi vì tôi đã rời đi không một lời từ biệt, cho nên Dương Tuyết đã quay trở về môn phái của mình trên núi Võ Đang.
Bây giờ cô ấy lại xuất hiện ở đây, nếu nhìn thấy tôi, liệu cô ấy có còn cảm thấy đau khổ hay không?
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của tôi đột nhiên trở nên phức tạp.
Lão Phong ngồi bên cạnh lại mỉm cười: “Tới đúng lúc lắm! Đúng không Lão Đinh!”
Nói xong, thằng nhãi này còn vỗ vỗ vào vai tôi.
Rõ ràng cậu ấy đang trêu chọc tôi, muốn thấy tôi khó xử đây mà.
Tôi chỉ đành cười khổ mà gật đầu: “Đúng vậy, tới là tốt!”
Ngô Huệ Huệ cất di động đi, sau đó tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy, vậy bữa trưa nay mọi người hãy ăn cùng nhau đi!”
Nói xong, Ngô Huệ Huệ đã lập tức gửi cho Dương Tuyết một dòng tin nhắn.
Tôi ngồi ở bên cạnh không nói gì.
Ngô Huệ Huệ nhận thấy vẻ mặt của tôi không ổn lắm, liền lên tiếng hỏi: “Mọi người đã xảy ra mâu thuẫn gì sao?”
“Không, không…”
Tôi chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng lại cứ có chút thấp thỏm.
Tôi cũng không biết, nếu lát nữa gặp được Dương Tuyết, tôi nên đối mặt với cô ấy như thế nào đây.
Tôi bật lửa châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hút mấy ngụm thuốc.
Lúc này, Ngô Huệ Huệ và Tử U lại cùng ngồi nói chuyện phiếm.
Tử U cũng được coi là một nửa người hâm mộ của Ngô Huệ Huệ, cô ấy đã xem qua rất nhiều bộ phim mà Ngô Huệ Huệ đóng.
Bây giờ nhìn thấy được người thật, đương nhiên Tử U cũng có chút kích động, còn không ngừng chụp ảnh Ngô Huệ Huệ nữa.
Qua chừng mười mấy phút sau, ở bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc”.
Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Thần kinh của tôi chợt căng lên, Dương Tuyết đã tới rồi sao?
Nhưng Ngô Huệ Huệ đã nói vọng ra bên ngoài: “Mời vào!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “lạch cạch”, hai bóng hình xinh đẹp bỗng bước vào trong phòng.
Tôi ngồi ở trong phòng, chỉ biết mở to mắt mà nhìn.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai bóng hình xinh đẹp kia, cả người tôi đều cứng đờ, thậm chí còn quên cả việc hít thở.
Hia bóng dáng quen thuộc kia, không phải Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh thì còn có thể là ai đây?
Không chỉ có thế, ngay lúc hai cô gái kia vừa mới bước vào trong phòng, họ đã nhanh chóng phát hiện ra tôi đang ngồi trên ghế.
Gương mặt vốn dĩ đang vui vẻ của Dương Tuyết bỗng sượng lại.
Biểu tình của hai người chúng tôi lúc này, có thể nói là giống hệt nhau.
Đều lộ rõ vẻ thấp thỏm và ngượng ngùng mà trước nay chưa từng thấy.
Khoảnh khắc này, cả hai chúng tôi đều không biết phải làm gì cả
Hai con người đang nói cười vui vẻ bỗng như hoá đá.
Từ Lâm Tĩnh đứng bên cạnh cô ấy cũng dựng ngược lông mày lên, nhanh chóng phản ứng lại.
Cô nàng nhìn tôi chằm chằm, rồi lẩm bẩm một tiếng: “Tra nam họ Đinh!”
Từ Lâm Tĩnh vừa cất lời, Ngô Huệ Huệ đã bước lên chào hỏi.