“Tuyết Nhi, Tĩnh Tĩnh. Tôi nhớ hai người các cô sắp chết rồi đó!”
Nói xong, cô ấy nhào tới ôm hai cô gái còn lại.
Lúc này Dương Tuyết mới hoàn hồn lại, nhưng vẻ mặt vẫn không được tự nhiên.
Giờ phút này, Dương Tuyết cũng ôm Ngô Huệ Huệ một chút coi như tượng trưng.
Chỉ có mình Ngô Huệ Huệ là vô cùng vui vẻ, từ khi cô ấy bắt đầu nghiệp diễn đến nay, cũng chẳng có được mấy người bạn.
Mà chúng tôi hiển nhiên chính là vài người trong số những người bạn ít ỏi của cô ấy.
Cho nên bây giờ gặp được chúng tôi, cô ấy rất vui mừng.
Nhưng sau khi Ngô Huệ Huệ và Từ Lâm Tĩnh ôm nhau một cái, tôi liền nghe được Từ Lâm Tĩnh cất giọng:
“Hai người có vẻ thoải mái đấy nhỉ! Dạo núi ngắm sông, tới tận thành Phượng Hoàng rồi cơ đấy!”
Nói xong, cô nàng còn liếc mắt nhìn Tử U một cái.
Hiển nhiên, trong lời của cô nhóc này còn có ẩn ý khác, chính là thấy bất bình thay cho Dương Tuyết.
Chân trước vừa mới từ chối Dương Tuyết, thế mà sau lưng đã mập mờ với đại sư tỷ của Tử Vân Tông rồi sao?
Lão Phong tuy rằng đã nghe ra được ẩn ý của cô ấy, nhưng vì cậu ấy luôn lạnh lùng, cho nên lúc này cũng chẳng đáp lại.
Cậu ấy chỉ ngồi một chỗ hút thuốc, giống như mọi chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình cả.
Tuy rằng trong lòng tôi rất xấu hổ, nhưng vẫn phải lên tiếng trả lời.
Sau đó, tôi ân cần hỏi han: “Đã nhiều ngày không gặp, hai cô vẫn khỏe đấy chứ?”
Dương Tuyết nghe được lời này, thế mà lại dùng ánh mắt oán trách mà nhìn tôi, còn tỏ ra có chút tủi thân.
Nhưng ngoài miệng, cô ấy vẫn không nói gì.
Chỉ có Từ Lâm Tĩnh đáp lại:
“Đương nhiên là không được tốt như tên đểu cáng nào đó rồi, vất vả lắm mới tới được thành Phượng Hoàng để giải sầu, thế mà lại gặp phải tên họ Đinh nhà anh, sao có thể tốt được đây!”
Từ Lâm Tĩnh kéo tay Dương Tuyết, ngữ khí cũng chẳng được tốt cho lắm.
Tính cách của Từ Lâm Tĩnh rất thẳng thắn, lại tuỳ tiện, có gì nói đó.
Tôi cũng chẳng trách cô ấy, suy cho cùng thì hành động của tôi quả thật đã khiến Dương Tuyết tổn thương.
Nhưng mà, tôi thật sự, thật sự không hề thích Dương Tuyết.
Chẳng lẽ bảo tôi cứ miễn cưỡng đồng ý, làm bộ như thích Dương Tuyết, rồi cứ thế ở bên cô ấy, làm vậy thì khác quái gì một thằng đểu đâu?
Trong lúc nhất thời, tôi nghẹn lời, không biết nên nói gì mới phải.
Mà Ngô Huệ Huệ và Tử U ở bên cạnh thì ngây cả người, không ngừng đánh giá mấy người chúng tôi.
Từ những câu nói vừa rồi, còn có cả vẻ mặt của chúng tôi…
Các cô ấy có thể cảm nhận được rõ ràng, giữa chúng tôi hẳn là phải có chuyện gì đó.
Giữa tôi và Dương Tuyết, chắc chắn là đã xảy ra một chuyện gì rồi.
Ngô Huệ Huệ đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, ngày ngày đối mặt với truyền thông và cánh săn ảnh, có mánh lới nào mà cô ấy chưa từng thấy?
Cho nên, Ngô Huệ Huệ là người đầu tiên phản ứng lại.
Cô ấy lập tức lên tiếng hoà giải:
“Mọi người làm gì thế! Ngồi xuống, ngồi xuống nào. Có gì thì để lát nữa hẵng nói tiếp.
Đều đói bụng rồi phải không, chúng ta ăn cơm trước đã!”
Nói xong, Ngô Huệ Huệ liền gọi người phục vụ tới:
“Người đã tới đủ, có thể đưa đồ ăn lên rồi!”
Nói xong, cô ấy liền tắt điện thoại đi, sau đó dẫn mọi người tới ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn.
Thật trùng hợp, tôi được xếp ngồi ngay bên cạnh Dương Tuyết, và phía bên kia của tôi là lão Phong.
Dương Tuyết nghiêng người sang một bên, không nhìn tôi, cũng chẳng nói chuyện.
Tôi không biết phải làm thế nào mới phá vỡ được thế cục bế tắc này, nên cũng không lên tiếng.
Ngô Huệ Huệ, người hiện đang đóng vai người chủ trì, thấy tình hình có vẻ xấu hổ, bèn vội vàng mở miệng:
“Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, trước đó tôi nghe các anh nói, các anh tới đây làm gì ấy nhỉ?”
Lão Phong vẫn không chịu lên tiếng, thấy vậy, tôi lại đành phải mở miệng:
“Gần đây, chúng tôi mới gặp được một con yêu quái.”
“Hừ, tôi thấy chắc là nữ yêu quái rồi!”
Từ Lâm Tĩnh lại lên tiếng, còn nhìn chằm chằm vào Tử U đang ngồi bên cạnh Phong Tuyết Hàn.
Rõ ràng cô nàng này đang ám chỉ tới Tử U, đồng thời còn mang theo một tia thù địch.
Tuy rằng Tử U vì đi theo nhóm chúng tôi nên mới được mời tới đây, nhưng cô ấy đường đường là đại sư tỷ của Tử Vân Tông, đương nhiên cũng rất kiêu ngạo.
Ngay từ khi mới gặp nhau, tất cả hành động và lời nói của Từ Lâm Tĩnh đều nhắm thẳng vào cô ấy.
Ánh mắt Từ Lâm Tĩnh lại còn mang theo sự căm thù, lúc này còn nhìn chằm chằm cô ấy mà nói ra ba chữ “nữ yêu quái”.
Lúc này, Tử U cũng nổi giận:
“Từ sư muội đúng không! Khi cô nói chuyện, đừng nhìn chằm chằm vào tôi!”
Từ Lâm Tĩnh cùng Dương Tuyết là bạn bè đã cùng vào sinh ra tử, nay thấy Dương Tuyết chịu tủi, lại không có chỗ xả giận, nên cô nàng này cũng chẳng thấy thoải mái.
Hiện giờ, thấy bên cạnh tôi có Hồ Mỹ, Ngô Huệ Huệ cùng với Tử U.
Đương nhiên Từ Lâm Tĩnh sẽ không nổi giận với một nàng hồ ly, càng không nổi giận với người chị em tốt Ngô Huệ Huệ của mình.
Vì thế, cô ấy đã đem hết mọi sự oán giận đổ cả lên trên người Tử U.
Thấy Tử U lên tiếng, Từ Lâm Tĩnh càng thấy giận hơn.
Cô nàng đạp bàn thật mạnh, tạo ra một tiếng “Phanh”:
“Hừ! Nhìn chằm chằm vào cô thì đã làm sao? Tôi cứ nhìn cô đấy, đồ nữ yêu quái!”
Tử U vừa nghe lời này, cũng phát hỏa.
Trên dưới Tử Vân Tông, nào có ai dám chọc vào cô ấy?
Hiện tại lại bị một tiểu sư muội của Mao Sơn mắng là nữ yêu quái, hỏi sao cô ấy có thể ngồi yên được?