Vì thế, sau khi chào tạm biệt chúng tôi, Ngô Huệ Huệ liền rời khỏi khách sạn Phượng Hoàng dưới sự tiếp ứng của mấy vệ sĩ trong đoàn làm phim.
Hiện giờ, nơi này chỉ còn lại mấy người chúng tôi.
Mọi người đều có vẻ hơi im lặng, không biết phải nói gì.
Thấy bầu không khí ngượng ngùng, tôi hắng giọng nói:
“Cái đó, cái đó, nếu không thì chúng ta cùng tới gặp mấy vị đạo hữu của Tấn Tiệp Môn đi, được không?
Mấy người chúng ta tập hợp thành một nhóm và thảo luận về kế hoạch tiếp theo nhé?”
Tôi ngập ngừng hỏi Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh một câu, Dương Tuyết gật gật đầu.
Từ Lâm Tĩnh cũng “Hừ” một tiếng: “Vậy đi thôi, tra nam họ Đinh…”
“Tôi…”
Tôi cạn lời, cũng biết biết phải nói gì thêm.
Trước kia cô nàng này đều gọi tôi là chú Đinh, giờ thì hay lắm, trực tiếp gọi tôi là tra nam họ Đinh.
Con mẹ nó, nỗi khổ này tôi biết kể cùng ai đây?
Sau đó, cả đám chúng tôi cũng nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Tôi cũng gọi cho Vương Thanh một cuộc điện thoại, hỏi xem anh ta đang ở đâu.
Kết quả Vương Thanh nói, bọn họ hiện đang gặp phải một rắc rối lớn.
Vừa nghe đến có rắc rối, tôi lập tức trở nên tỉnh táo hẳn, vội hỏi có chuyện gì đang xảy ra.
Ở phía đầu dây bên kia, đầu Vương Thanh đã tràn đầy vạch đen rồi, anh ta nói:
“Anh Đinh, anh không biết đâu.
Vừa rồi chúng tôi gặp được hẳn hai tên côn đồ.
Kết quả, đối phương còn tìm được mấy tên đệ tử của phái Cản thi tới.
Hiện tại, chúng tôi đang bị nhốt ở trong phòng không ra được, tôi còn đang chuẩn bị tìm các anh xin cứu giúp đây, thế mà anh lại gọi điện thoại cho tôi trước…”
Ở đầu dây bên kia, vẻ mặt Vương Thanh tràn đầy đau khổ mà kẻ lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Sau khi nghe xong, tôi chỉ biết cười khổ.
Nhưng bạn bè gặp nạn, đương nhiên tôi phải giúp đỡ.
Nhất là khi đối tượng bị nhóm mấy người Vương Thanh đánh lại là bọn lưu manh.
Vì vậy, tôi nói vào điện thoại: “Vậy anh gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi lập tức dẫn người qua đó…”
****
Vương Thanh gặp phải rắc rối, đương nhiên tôi không thể ngồi yêu mà nhìn được.
Lúc này, tôi bảo Vương Thanh nói vị trí cho mình, rồi tôi sẽ tới đó cứu ngay.
Vương Thanh cũng không rề rà, nhanh chóng nói ra vị trí của mình qua điện thoại cho tôi.
Đại khái là nhóm của Vương Thanh đang ở phía tây của thành Phượng Hoàng, trong một tòa nhà nhỏ vẫn chưa mở cửa cho công chúng tham quan.
Sau khi đã biết được vị trí của bọn họ, tôi lập tức ngắt điện thoại.
Sau đó quay lại nói với mọi người:
“Chuyện là, mọi người, mấy vị đạo hữu của Tấn Tiệp Môn gặp phải một chút vấn đề, cũng xảy ra chút tranh chấp với đệ tử của phái Cản Thi, chúng ta cần phải nhanh chóng tới đó!”
“Sao? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tử U mở miệng dò hỏi, tôi cũng không dám chậm trễ, vội vàng kể lại chuyện nhóm Vương Thanh gặp phải một lần cho mọi người nghe.
Mọi người nghe xong, đều không khỏi nhíu mày.
Đệ tử của phái Cản Thi thân là đệ tử của Đạo môn, nhưng nếu bọn họ ở chung với một đám lưu mạnh, vậy…
Nếu sự thật là như vậy, thì mấy tên đệ tử của phái Cản Thi kia có thể là đám suy đồi của Đạo môn.
Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh đều không lên tiếng, chỉ có lão Phong đáp lại một câu:
“Vậy đừng trì hoãn nữa, chúng ta nhanh chóng chạy qua đó đi!”
Tôi vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng nói cho mọi người vị trí của nhóm Vương Thanh, rồi trực tiếp chạy qua đó.
Vẫn còn rất nhiều người trên đường phố, cho nên tốc độ của chúng tôi đã bị hạn chế rất nhiều.
Khi chúng tôi tìm thấy tòa nhà nhỏ nơi Vương Thanh bị nhốt, đã là hơn hai mươi phút sau.
Đây là một địa điểm du lịch vẫn chưa được mở cửa cho khách du lịch thăm quan.
Du khách không được phép tiến vào nơi này, nhưng chúng tôi vẫn chạy vào trong lúc viên quản lý không hề chú ý.
Cách chúng tôi không xa, có một tòa nhà nhỏ.
Tòa nhà nhỏ có ba tầng, hình dáng bên ngoài giống hệt như những gì Vương Thanh đã từng mô tả.
Hơn nữa, bên trong toà nhà nhỏ còn truyền ra những tiếng trào phúng.
“Ha ha ha, Tấn Tiệp Môn đúng không? Mẹ nó, chúng mày cũng không hỏi thăm thử xem, đây là chỗ nào?”
“Dám đánh em họ của tao, đúng là tìm chết rồi!”
“Tao chỉ hỏi chúng mày một câu, có phục hay không…”
“…”
Những âm thanh không ngừng vang lên, từ những lời nói ấy, có thể thấy được đám người Vương Thanh đã hoàn toàn bị áp chế.
Tôi cúi mặt xuống và đi thẳng về phía trước.
Khi tới cửa, tôi phát hiện bên trong phòng có hơn mười người.
Sáu kiệt Tấn Tiệp Môn đã bị đánh bò trên mặt đất.
Mặt mũi của tất cả bọn họ đều đã bị đánh cho bầm dập, kể cả Vương Phượng cũng bị đánh cho thành mắt gấu trúc.
Nhìn dáng vẻ này, chắc tất cả bọn họ đều đã bị phong ấn các huyệt đạo và đạo hạnh.
Hiện tại, họ đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Những ngược lại, những người xung quanh họ thì đều có vẻ độc đoán, trong lời nói của bọn chúng tràn đầy sự khinh thường và chế giễu.
Lúc này, tôi nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng, trông dáng vẻ rất lưu manh, gã dùng một chân đạp lên đầu của Vương Thanh:
“Vừa rồi không phải thằng nhãi con nhà mày đã gọi người tới sao? Người mày gọi tới đâu rồi?
Mẹ nó, cũng không hỏi thăm thử xem, thành Phượng Hoàng là địa bàn của ai, dám đánh ông đây…”
Mà Vương Thanh mở to hai mắt nhìn gã, hung tợn nhìn tên này chằm chằm:
“Bỏ cái chân hôi hám của mày ra…”
Tuy rằng Vương Thanh không thể động đậy, nhưng ngoài miệng cũng không chịu nhượng bộ.
“Ấy dô? Đến nước này rồi, mà con mẹ nhà mày còn chưa chịu phục đúng không?