“Thằng nhãi ranh, mày muốn làm gì? Bảo mày trả tiền, mày không muốn trả à?”
Trong khi tên tóc vàng còn đang nói chuyện, tôi đã đi đến trước mặt gã.
Từ bản mặt của tên tóc vàng này, tôi đã nhận ra rõ mồn một, tên khốn này chắc chắn là một tên du côn không còn nghi ngờ gì nữa.
Cũng không biết gã đã từng bắt nạt bao nhiêu người rồi, hôm nay gặp phải tôi, coi như gã xui xẻo.
Tôi cũng chẳng làm thêm một điều gì vô nghĩa nữa, nhấc tay lên, nắm lấy ngón tay đang chỉ ra của gã.
Sắc mặt của tên tóc vàng đại biến:
“Mày, mày muốn làm gì?”
Vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng “Răng rắc”, ngón tay của tên kia bị biến dạng ngay lập tức.
Sắc mặt của tên tóc vàng nhanh chóng thay đổi, để lộ khuôn mặt đau đớn đến vặn vẹo.
“A! Tay của tao!”
Ngay sau đó, tôi đạp cho tên kia một cước, khiến gã bay ra ngoài.
Cơ thể của tên tóc vàng lập tức bay ngược ra ngoài, nện mạnh trên mặt đất, lăn qua lộn lại kêu đau.
“Tay của tao, tay của tao…”
Những tên đứng xung quanh thấy vậy đều sợ đến ngây người, trong mắt của bọn chúng, chỉ cần có tên tóc vàng và Mao Long ở đây, bọn chúng sẽ không bị xây xát gì cả.
Vì thế bọn chúng đã tung hoành khắp thành Phượng Hoàng mà chẳng sợ ai.
Rốt cuộc, tất cả bọn chúng đều biết rằng, anh họ của tên tóc vàng là một đạo sĩ, đó là Mao Long của phái Cản Thi.
Tên Mao Long này không chỉ có đạo hạnh cao, hơn nữa, còn luôn luôn che chở cho tên em họ kia.
Nhưng hiện tại, bọn chúng không chỉ không lấy được tiền, mà tên tóc vàng kia còn bị bẻ gãy ngón tay ngay trước mặt Mao Long, điều này khiến cho bọn chúng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng trong lòng bọn chúng cũng bắt đầu thương hại cho tôi.
Bởi vì lần trước, có một huấn luyện viên đã đánh tên tóc vàng kia, sau đó vị huấn luyện viên nọ đã bị Mao Long đánh cho tàn phế.
“Mẹ nó! Mày dám đánh em họ của tao!”
“Tao đánh gã thì như thế nào?”
“Mẹ nó, lên hết cho tao!”
Mao Long lập tức nổi khùng, vô cùng tức giận.
Đám đàn em của tên tóc vàng nọ đã trực tiếp rút ống thép ra, một hai muốn xông tới chỗ chúng tôi.
Tôi nheo mắt lại thành một hàng: “Tự tìm chết!”
Tôi giơ chân lên đạp vài cái, sau vài tiếng “bang bang bang”, ba tên côn đồ lâu la tay cầm ống thép đều bị tôi đạp ngã trên mặt đất.
Đối với tôi bây giờ, ngay cả khi không sử dụng tới đạo hạnh, thì cũng không phải là người mà bọn chúng có thể chống lại được.
Mao Long thấy đám đàn em của tên tóc vàng gần như không phải là đối thủ của tôi, gã lại hét lên với mấy tên sư đệ phái Cản Thi bên cạnh mình:
“Tụi mày cũng lên đi, đánh nó tàn phế cho tao!”
“Vâng, sư huynh.”
Mười mấy tên đệ tử của phái Cản Thi đồng loạt lên tiếng, sau đó vọt lên về phía tôi.
Tuy rằng trên tay của bọn chúng không có thứ gì, nhưng nhìn qua sức mạnh và tốc độ mà chúng để lộ ra bên ngoài, đám này đều khá mạnh mẽ và nhanh nhẹn.
Hơn nữa, trong cơ thể của bọn chúng, tản ra một luồng đạo khí biến động nhàn nhạt.
Những người này, đều là những kẻ tu hành có bài bản.
Tuy nhiên, loại đạo sĩ như thế này, thật đúng là đám bại hoại trong Đạo môn chúng tôi.
Sắc mặt tôi trầm xuống, lại tiếp tục hành động.
Một quyền đánh ra, một tên đệ tử của phái Cản Thi trực tiếp nhắm thẳng vào mặt tôi.
Tên đệ tử của phái Cản Thi kia được gọi là Thiết Quyền, ngày thường, gã thích dùng nắm đấm của mình để dọa nạt người khác.
Khi đối mặt với những du hồn lệ quỷ, gã cũng thích dùng nắm đấm của mình để tấn công đối phương.
Giờ phút này, thấy tôi đối diện gần nắm đấm của mình, trên mặt gã còn lộ rõ vẻ khinh thường.
Gã nghĩ rằng cú đấm này chắc chắn có thể khiến cho tôi bị trật khớp xương tay.
“Tự mình chuốc lấy đau khổ!”
Nói xong, gã còn dồn thêm sức xuống tay mình.
Nhưng nào ngờ, khi nắm đấm của gã vừa đối đối đầu với tôi, thì phát hiện ra chút gì đó không được thích hợp lắm.
Bởi vì gã nhận ra, một quyền này của mình chẳng khác nào đấm lên tấm ván thép cả.
Không những không xảy ra cảnh tượng mà gã đang tưởng tượng trong đầu, mà ngược lại, gã còn cảm thấy tay mình phát đau, thậm chí như bị xé rách ra.
Trong chớp mắt, gã chỉ nghe thấy một tiếng “Răng rắc”, xương tay của gã thế mà bị gãy vụn ngay lập tức.
Khớp xương ngón tay của tên này truyền tới cơn đau bị gãy vụn, cũng xuất hiện âm thanh “rắc rắc”.
Sắc mặt tên này chợt đại biến, hết lên một tiếng “A” đầy đau đớn, ôm tay và ngã thẳng xuống đất.
Toàn bộ cánh tay của gã xuất hiện ít nhất bảy, tám chỗ nứt gãy, cánh tay của gã cũng bị gãy hoàn toàn.
Sau một quyền này, tôi cũng chẳng chú ý tới tên kia nữa, mà hướng chân về phía một tên khác.
Mặt khác, tên kia cũng giơ chân đạp lại về phía tôi, chân của hai chúng tôi giao nhau.
Nhưng thật đáng tiếc, trước tu vi và thực lực áp đảo của tôi, thì xương cốt của tên này chẳng khác gì một khúc gỗ khô, chẳng chịu nổi một đòn.
Lại nghe thêm một tiếng “Răng rắc”, xương chân tên này cũng gãy vụn.
Tôi ra tay cũng không tính là quá tàn nhẫn, nhưng cũng tuyệt đối không nhẹ nhàng.
Đối mặt với đám bại hoại của Đạo môn này, không cho bọn chúng một bài học, bọn chúng sẽ không nhớ được.
Gia nhập Đạo môn, không phải là để lợi dụng tu vi để bắt nạt kẻ yếu.
Bây giờ để tôi gặp phải, đương nhiên tôi sẽ không cho bọn chúng nếm quả ngọt rồi.
Những tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang bên tai, trong lúc nhất thời, trong toàn bộ căn phòng chỉ thấy người nằm la liệt.