Mấy tên đệ tử của phái Cản Thi, không một tên nào có thể tiếp được một chiêu của tôi.
Còn về phần mấy người lão Phong, Dương Tuyết, họ vẫn đứng yên trước cửa, không hề nhúc nhích.
Bởi vì, đối phó với những kẻ trước mặt này, họ cũng không cần phải ra tay.
Chỉ có tên Mao Long đứng ở phía sau, nhìn cảnh này mà ngây cả người ra.
Gã tuy cũng có chút tu vi, nhưng không thể hạ người khác bằng một chiêu như vậy được.
Cùng lắm chỉ mấy tầm một phút, mười mấy đệ tử của phái Cản Thi, cùng cả mấy tên côn đồ nọ, đều nằm la liệt trên mặt đất.
Không phải ôm tay kêu gào ngao ngao, thì cũng là ôm chân khóc lóc.
Hiện tại, cũng chỉ còn lại mỗi mình Mao Long.
Sắc mặt tôi lạnh băng, nhàn nhạt nhìn gã: “Tới phiên mày rồi đấy!”
Trong lòng Mao Long có chút sợ hãi, nhưng gã vẫn cố gào lên:
“Thằng, thằng nhãi con, con mẹ nhà mày bây giờ nhận sai ngay còn kịp, nếu không mày sẽ phải chết chắc rồi!”
“Ha hả, vậy sao!”
Vừa dứt lời, cơ thể của tôi chợt lóe lên, trực tiếp nhắm thẳng tới phía Mao Long.
Con ngươi của tên khốn kia lập tức giãn ra, vội vàng né tránh.
Tuy nhiên hành động của gã vẫn chậm một bước, tôi tung ra một quyền, tên kia giơ tay ngăn cản.
Sau một tiếng “Oanh”, một quyền của tôi đã trực tiếp hất bay tên kia ra ngoài, cả người gã nện thẳng vào tường.
Nhưng bởi vì tu vi của gã cũng tương đối cao, cho nên cũng không bị gãy xương hay làm sao cả.
Chỉ là đôi tay của gã đã bắt đầu tê dại, rất khó nâng lên được.
Gã biết, mình đã gặp được cao thủ, không thể thi triển được toàn bộ năng lực, mà bản thân gã cũng có thể bị đánh cho tàn phế.
Nghĩ đến đây, cả người Mao Long run lên, mở ra toàn bộ đạo hạnh của mình.
Tu vi của Mao Long đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân trung kỳ, sắp đột phá lên đỉnh phong.
Nhìn thấy thế, khoé miệng tôi cong lên thành một nụ cười khinh miệt.
Bảo sao tên này có thể áp đảo được cả sáu kiệt Tấn Tiệp Môn, xem ra thì gã cũng có chút sức mạnh đấy.
Tuy nhiên chút thực lực này chẳng đáng để tôi đặt vào trong mắt.
Tôi lại ra tay một lần nữa, Mao Long cũng gào lên một tiếng, lao lên đối đầu với tôi.
Trong nháy mắt, hai chúng tôi đã lao vào đánh nhau.
Thực đáng tiếc, với những ưu thế của tu vi Đạo Vương, tôi đã trực tiếp nghiền áp Mao Long.
Mới chỉ qua chiêu đầu tiên, Mao Long đã bị một quyền của tôi hất ngã xuống đất.
Tuy rằng một quyền này không thể đánh chết gã, nhưng lại có thể khiến gã bị nội thương.
Mao Long phun ra một ngụm máu tươi, và rất khó để đứng dậy.
Sau khi hứng trọn một đòn này, gã không dưỡng thương từ hai đến ba tháng, thì nhất định không thể hồi phục được.
Tôi nhìn Mao Long nằm trên mặt đất, không hề nói gì.
Mà lão Phong, Tử U và những người khác cũng đã chạy tới phía sáu người Tấn Tiệp Môn, giải huyệt đạo cho bọn họ, sau đó đỡ bọn họ dậy từ trên mặt đất.
Vẻ mặt Mao Long lúc này rất đau khổ, môi đã dính máu tươi.
Gã ngước khuôn mặt không cam lòng và hoảng sợ nhìn tôi, có vẻ không tin vào những gì vừa xảy ra.
Người kia là ai, sao còn trẻ như vậy mà đã có tu vi bậc ấy, chỉ dùng một chiêu mà đã hoàn toàn áp đảo được gã?
Phải biết rằng, cho dù là đại sư huynh Lý Đông Lôi trong môn phái Cản Thi, cũng không thể dùng một chiêu đánh bại gã như vậy được.
Trong lòng Mao Long tràn đầy sự kinh ngạc, gã nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Mày, mày là ai, dám, dám để lại tên không?”
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười nhạt, tôi có gì mà không dám chứ?
Tôi trực tiếp đáp: “Đinh Phàm!”
Lời vừa nói ra, cả người tên Mao Long đang nằm trên đất run lên, da gà nổi lên khắp người gã.
Sắc mặt của tên này thay đổi nhanh chóng.
Đinh Phàm, còn không phải là người đã thắng liên tiếp 10 hiệp trong Đại hội Đạo môn đó sao, còn có thể dùng một chiêu đánh bại đại sư huynh Lý Đông Lôi của gã.
Hơn nữa, còn có thể đánh bại được tên đạo sĩ tới từ xứ Phù Tang, cùng mấy cường giả tới từ phương tây, phải không?
Tuy rằng gã không được tham gia vào Đại hội lần này, cũng không được tận mắt nhìn thấy mặt tôi.
Nhưng cái tên Đinh Phàm này đã truyền khắp cả Đạo môn, nổi tiếng trong toàn bộ giới trẻ.
Gã thật sự không nghĩ tới, hôm nay, chính mình lại chọc phải người mạnh nhất trong thế hệ trẻ hiện nay của Đạo môn.
Lại còn dám bắt người này bồi thường tiền và nhận sai.
Vậy gã không bị đánh, ai bị đánh đây?
******
Mao Long nhìn theo bóng dáng chúng tôi rời đi, cả người đều trở nên ngơ ngẩn.
Cho dù cơ thể lúc này vẫn còn đau đớn, nhưng gã cũng quên mất rồi
Gã thật sự là không ngờ tới, bản thân mình tung hoành khắp Tương Tây, xưng bá ở thành Phượng Hoàng lâu như vậy.
Thế mà hôm nay, gã lại đá phải ván sắt ngay trên địa bàn của mình.
Đinh Phàm, đó là người nào?
Đó chính là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ hiện tại, tu vi lớn mạnh, có đạo khí ba màu trên người, kỳ thực với thực lực của người này, có thể sánh ngang với cấp bậc Đạo Tông của các vị trưởng lão trong một số tông môn.
Mà Mao Long gã, cùng lắm chỉ là một tên đạo sĩ mới tới cấp bậc Đạo Quân mà thôi.
Đối đầu với tôi, liệu gã có chiếm được ưu thế hay không?
Sắc mặt của Mao Long giờ phút này rất quái dị, trong miệng không dám thốt ra dù chỉ là một câu.
Mãi cho đến khi chúng tôi rời đi hẳn, tên tóc vàng lúc nãy bị tôi bẻ gãy ngón tay, trên trán liên tục chảy những giọt mồ hôi to như hạt đậu, mới lóp ngóp đi tới trước mặt Mao Long.