Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2097

Chương 2097 Chương 2097

Tên này cất tiếng gọi:

“Anh, anh họ, cái tên Đinh Phàm kia cũng quá ngông cuồng rồi, anh xem đi, ngón tay của em đã bị bẻ gãy rồi.

Chúng ta, chúng ta phải báo thù…”

Mao Long vừa nghe lời này, sắc mặt lại thay đổi thêm lần nữa, mặt gã lúc này đã trắng bệch.

Gã trực tiếp trừng mắt lên nhìn tên tóc vàng một cái: “Báo thù? Con mẹ nó, mày có biết đó là người nào không?”

“Người, người nào?”

Tên tóc vàng đương nhiên không biết, gã chỉ là một tên lưu manh trong thành Phượng Hoàng, sao có thể biết được những tin tức trong Đạo môn được chứ?

Mao Long lại hít một hơi thật sâu, rồi ôm ngực, nói:

“Gã là người mạnh nhất trong số những người trẻ tuổi của Đạo môn!”

“Mạnh, mạnh, người mạnh nhất sao?”

Trong đôi mắt của tên tóc vàng lộ rõ vẻ kinh hãi, gã sợ tới nỗi líu cả lưỡi lại, suýt chút nữa còn tự cắn phải đầu lưỡi của mình…

Còn về phần chúng tôi, lúc này đã đường hoàng rời khỏi toà nhà nọ.

Mấy người Tấn Tiệp Môn đều đã bị thương, nhưng cũng may chỉ là mấy vết thương ngoài da, không nghiêm trọng.

Mấy người nhóm Vương Thanh rất cảm kích tôi, đồng thời cũng nổi lòng oán giận.

Họ nói do gần nhất phải tịnh dưỡng cơ thể, nên vừa rồi khi đánh nhau mới không sử dụng tới bí thuật Tấn Tiệp thuật của tông môn.

Vì thế mới bị đối phương đánh lén, phong bế mạch môn, khống chế cơ thể.

Cho nên mới khiến cả sáu người bọn họ đều bị khống chế gì gì đó.

Họ còn nói, nếu có sự chuẩn bị, sẽ không đến mức chật vật thế này.

Tôi cũng chẳng nói chuyện với Vương Thanh về vấn đề này, những người đó đã bị tôi dạy cho một bài học, không qua ba đến năm tháng thì không thể hồi phục được đâu.

Tôi nghĩ, sau lần này chúng cũng sẽ nhớ được một chút.

Vấn đề quan trọng nhất bây giờ, vẫn là về ả Nhện Quỷ kia.

Bởi vậy, tôi đã giới thiệu về Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh với những người còn lại.

Bọn họ cũng coi như đều đã biết nhau.

Rốt cuộc thì khi còn ở thành phố Sa, mọi người đầu đã giao thủ rồi, chỉ là khi ấy còn chưa biết tên nhau mà thôi.

Thôi thì cũng coi như không đánh không quen biết, cho nên mọi người cũng nhanh chóng chào hỏi, làm quen với nhau.

Tôi cũng vừa đi vừa kể lại chuyện gặp được cá trê yêu tại sông Phượng Hoàng cho mọi người nghe.

Một khi bên phía cá trê yêu có tin tức, bên chúng tôi hồi phục thương thế, thì có thể hành động ngay.

Vừa nói, chúng tôi vừa đi về khách sạn Phiêu Vân.

Cũng chính là khách sạn mà chúng tôi đang ở, Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh khi mới tới đây cũng thuê phòng để ở lại.

Đồng thời, chúng tôi cũng cùng nhau bàn bạc về một số hành động tiếp theo, …

Hai người Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh cũng đem tin tức về Nhện Quỷ thông báo lại cho sư môn của mình.

Yêu vật từ dị vực, chuyện này không thể làm qua loa được.

Kết quả, rất nhanh hai cô ấy đã nhận được tin nhắn trả lời của sư môn.

Sư môn của họ đã thông báo lại cho những người lãnh đạo của Đạo môn, phía bên lãnh đạo đã thông báo lại cho phái Cản Thi ở khu vực lân cận.

Bởi vì chúng tôi là những người nắm giữ nhiều thông tin nhất, trong thời gian ngắn nhất, phái Cản Thi sẽ liên lạc với chúng tôi.

Sau đó, họ sẽ phối hợp với hành động của chúng tôi, cùng xử lý ả Nhện Quỷ kia.

Nhưng phía cuối còn kèm theo một câu, có thể bắt sống được thì cố gắng bắt sống, đồng thời đây cũng là một bí mật không được phép để lộ ra ngoài.

Khi chúng tôi nhận được chỉ thị phải bắt sống ả yêu quái kia, đều có chút buồn bực.

Bạn nói xem một ả yêu quái, bắt sống về làm cái gì?

Chúng tôi lại không phải đệ tử của tà giáo, bắt sống ả yêu quái kia không chừng còn có được một số tin tình báo hữu dụng.

Nhưng bắt yêu quái về để làm gì? Làm thí nghiệm di truyền à?

Đương nhiên, tâm tư của những người lãnh đạo trong Đạo môn thì chúng tôi vẫn luôn không hiểu được.

Ví dụ như hiện tại, mấy tà giáo như tà giáo Nhật Nguyệt, Mắt Quỷ… đang hoành hành, mà phía lãnh đạo Đạo môn lại chẳng có động tác nào quá lớn.

Nếu tôi là minh chủ, hoặc là một trưởng lão quyền cao chức trọng, sẽ ban hành lệnh tập trung tổng lực lượng tấn công các cứ điểm của lũ tà giáo…

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng tôi mà thôi.

Vào thời điểm đó, tầm nhìn của tôi cũng chỉ dừng lại ở mức chủ quan, cũng không thấy rõ được tình hình toàn cục.

Tôi hoàn toàn không biết tới áp lực và sự bị động của Đạo môn lúc bấy giờ.

Hiện tại, sau khi có được chỉ thị của Đạo môn…

Việc chúng tôi phải làm là chờ đợi, còn lại chúng tôi cũng chẳng có chuyện gì khác để làm nữa.

Lúc ăn cơm tối, Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh cũng không đi cùng với chúng tôi.

Tôi nghĩ, chắc họ vẫn còn giận tôi.

Buổi tối, Ngô Huệ Huệ gửi cho tôi một tin nhắn.

Cô ấy nói vì đoàn làm phim rất bận rộn, cho nên cô ấy phải khởi hành suốt đêm để rời khỏi thành Phượng Hoàng, cô ấy còn dặn chúng tôi phải cẩn thận, chú ý an toàn.

Tôi đã gửi một mặt cười cho cô ấy, nhắn tin dặn cô ấy hãy tự chăm sóc bản thân.

Tôi đã nhận ra, cô nàng này cũng giống hệt với chúng tôi, đều là những người “Cuồng công việc”.

Chỉ là chúng tôi là những người diệt yêu trừ ma, luôn chiến đấu cùng với những yêu ma đó.

Còn việc của Ngô Huệ Huệ là đóng phim và ca hát, không ngừng cạnh tranh với những ngôi sao còn lại trong giới giải trí…

Tôi dựa vào trên giường, xem bộ phim truyền hình nhàm chán, tôi không có tâm trạng gì.

Sao đó tôi gọi báo cho lão Phong một câu, rồi tự mình đi xuống tầng uống trà.

Bình Luận (0)
Comment