Buổi tối, thành Phượng Hoàng vẫn náo nhiệt như cũ, nhìn đám đông qua lại, trong lòng tôi vẫn luôn có một cảm giác gì đó không biết tên.
Tôi cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Tôi chỉ ngồi một mình ở đó và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, có một người đột nhiên ngồi xuống trước mặt tôi.
Lúc mới ban đầu tôi còn không buồn chú ý tới đó là ai, chờ đến khi tôi quay đầu lại, lúc này mới kinh ngạc nhận ra.
Người ngồi đối diện tôi, thế mà lại là Dương Tuyết.
Dương Tuyết vậy mà lại chủ động đi tới trước bàn của tôi.
Chẳng lẽ, cô ấy không còn giận tôi nữa sao?
Rốt cuộc, tôi chỉ coi tình cảm của cô ấy là “tình bạn”.
Loại đả kích này, xét từ một mặt nào đó, có thể nói chính là một kích trí mạng, vô cùng đau khổ.
Để lấy một ví dụ, thì nó giống như việc bạn đã yêu một nữ thần nào đó tới chết đi sống lại.
Nhưng đến cuối cùng thì chỉ nhận lại được một cậu: Tôi chỉ coi anh như một người anh em mà thôi.
Đây chẳng khác nào âm thầm đâm cho Dương Tuyết mấy dao, khiến trong lòng cô ấy rất đau khổ.
Dương Tuyết cũng liếc mắt nhìn tôi một cái, cũng không mở miệng bắt chuyện với tôi trước.
Mà cô ấy chỉ gọi phục vụ đến, muốn một ly cà phê không thêm đường.
Sau đó, cô ấy mới quay lại hỏi tôi: “Sao lại nhìn tôi như vậy…”
Lúc này, tôi mới phản ứng lại.
“À! Không, không. Sao muộn như vậy rồi mà cô còn chưa đi ngủ?”
Tôi bắt đầu trò chuyện một cách lúng túng, vì chính tôi cũng không biết phải nói gì.
Dương Tuyết lại hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy, nhớ người nào đó, không ngủ được!”
Nói xong, Dương Tuyết còn nhìn tôi thật chăm chú.
Trong lòng tôi run lên, bởi tôi biết, người mà Dương Tuyết đang nói tới chính là mình.
Trong lúc nhất thời, tôi nghẹn lời, không dám mở miệng nói gì.
Nhưng Dương Tuyết lại nói tiếp: “Trước đó ấy à! Tôi còn hơi hận anh đấy.”
“Hận tôi?” Tôi vô thức hỏi lại.
Dương Tuyết lại trừng mắt nhìn tôi:
“Không sai, hận anh.
Nhưng sau khi nhìn thấy anh vào ngày hôm nay, tôi đã nghĩ kỹ lại rồi.
Anh vẫn là cái tên Đinh Phàm kia, vẫn là Đinh Phàm giống hệt khúc gỗ ấy.
Chẳng biết quý trọng gì cả, là một Đinh Phàm chỉ biết diệt yêu trừ ma mà thôi.
Hiện tại, tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Đối với một người đàn ông như anh, phải phát triển từ bên ngoài vào…”
Phát triển từ bên ngoài vào sao? Lúc nghe thấy câu này tôi đã đần mặt ra, nghĩ mãi cũng chẳng thể hiểu được.
Phát triển từ ngoài vào trong nghĩa là gì?
Nhưng ngay lúc tôi còn đang chần chờ, người phục vụ đã đem cà phê ra.
Dương Tuyết nhấp một ngụm, sau đó hung hăng nhìn, trong giọng nói còn lộ ra vẻ hung dữ:
“Đối với một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm cao, và trọng tình nghĩa như anh.
Chỉ có người chiếm được người của anh trước, mới có thể lấy được trái tim của anh…”
*******
Đột nhiên nghe Dương Tuyết nói những lời như vậy, trong đầu tôi lập tức vang lên một tiếng nổ vang trời.
Lông tơ khắp người lập tức dựng ngược hết cả lên, đây là cách phát triển từ ngoài vào trong mà cô ấy vừa nói sao?
Chiếm người tôi trước rồi lại chiếm trái tim của tôi sau?
Trong chốc lát, tôi có cảm giác như, hình như Dương Tuyết này hơi lạ, tôi không nhận ra.
Mặc dù tính cách của Dương Tuyết không phải là người kiềm chế cho lắm, nhưng chắc chắn không phải loại người tuỳ tiện, không biết kiềm chế.
Theo tôi, loại lời như vừa rồi không thể nào thốt ra từ trong miệng của Dương Tuyết được.
Nhưng hôm nay, Dương Tuyết lại cố tình nói ra lời như vậy.
Điều này làm cho tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thậm chí là khiếp sợ.
Dương Tuyết thấy tôi ngây cả người ra, trong hai mắt lộ rõ sự kinh ngạc, cô ấy lại bĩu môi:
“Ai bảo anh làm cho tôi thích anh như vậy?
Đời này, dù thế nào đi nữa, tôi cũng muốn có được anh, mọi thứ thuộc về anh…”
Âm thanh không lớn nhưng phải nói là rất có khí phách.
Nhìn Dương Tuyết, cùng với việc nghe những lời vừa tôi, tôi cảm thấy khá sợ hãi.
Có phải Dương Tuyết đã trúng tà rồi hay không? Thế mà hôm nay cô ấy lại nói với tôi những lời như vậy?
“Dương, Dương Tuyết, có phải cô, có phải cô đang cảm thấy không được thoải mái hay không?”
Giọng nói của tôi bắt đầu trở nên dồn dập.
Nhưng Dương Tuyết lại nghiêm túc hẳn lên:
“Hừ, hoặc là anh đồng ý làm bạn trai của tôi.
Hoặc là, tôi sẽ cưỡng ép làm bạn gái của anh…”
Lời nói của Dương Tuyết hôm nay có thể nói là rất hung hãn, còn có chút độc đoán.
Tôi cảm thấy Dương Tuyết đang ngồi trước mặt mình này, không phải là Dương Tuyết mà tôi từng quen biết.
Nhưng tôi cũng phát hiện ra được một điều, tuy ngoài mặt Dương Tuyết tỏ vẻ rất bình tĩnh và tự nhiên, nói năng cũng rất ngắn gọn và trực tiếp.
Nhưng lòng bàn tay cô ấy ở dưới bàn đã đổ đầy mồ hôi.
Sở dĩ cô ấy tới nơi này là bởi vì bị Từ Lâm Tĩnh xúi giục.
Hai cô ấy chính là chị em thân thiết chẳng giấu nhau chuyện gì.
Mấy ngày hai người này tách khỏi đội của chúng tôi, hầu hết các đề tài mà họ nói đến đều xoay quanh mối quan hệ và tình cảm của Dương Tuyết với tôi.
Mặc dù Dương Tuyết có nổi giận, gọi tôi là đồ đầu gỗ.
Nhưng trong lòng, cô ấy vẫn không thể quên được tôi.
Đồng thời, họ còn phân tích tôi kỹ lưỡng một lượt từ trên xuống dưới.
Thậm chí họ còn nghi ngờ có phải tôi và lão Phong có mối quan hệ mờ ám gì hay không, liệu có khi nào tôi là một người đồng tính.
Nếu không, vì sao bên cạnh tôi có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, mà chưa thấy tôi rung động với bất cứ một ai?
Càng đáng sợ hơn là, hình như tôi còn chẳng có cảm giác gì với phụ nữ.