Nói như thế này có vẻ hơi quá, nhưng chúng tôi đã quen nhau từ 5 năm trước.
Lúc ấy tôi 20 tuổi, còn Dương Tuyết thì mới là cô sinh viên năm nhất, chỉ vừa 18 tuổi.
Dương Tuyết chỉ là cô gái mới lớn, lại đúng lứa tuổi vừa biết yêu.
(Lứa tuổi vừa biết yêu: Nguyên văn tác giả dùng từ “Tình đậu sơ khai” 情竇初開, ý chỉ những thiếu nữ mới biết yêu, chớm yêu.)
Nhưng khi mới quen biết tôi, cô nàng này còn chẳng thèm nhìn tôi lấy nửa con mắt.
Sau khi trải qua một lượt phân tích, hai cô gái đã đưa ra được kết luận.
Họ cho rằng có thể là vì từ nhỏ tôi đã thiếu hụt tình yêu thương của cha mẹ, nên có hơi áp lực đối với chuyện tình yêu, còn nảy sinh tâm lý sợ hãi với nữ giới.
Cuối cùng, tôi đã đem cảm giác áp lực này chuyển hoá thành sự đam mê với nghề nghiệp.
Mà nghề nghiệp của tôi lại là cái nghề diệt yêu trừ ma này.
Cho nên, đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà tôi luôn độc thân, cũng cự tuyệt tình cảm của Dương Tuyết.
Qua thảo luận, hai cô gái này cũng có suy nghĩ…
Nếu muốn thành công biến tôi trở thành bạn trai của Dương Tuyết, thì phải đột phá phòng ngự tâm lý của tôi từ ngoài vào trong.
Cái gọi là “từ ngoài vào” này, thực chất có nghĩa là cướp thân (cơ thể) trước rồi chiếm tâm (tim) tôi sau.
Hai cô nàng còn phân tích ra, bởi vì tôi là một người đàn ông có ý thức trách nhiệm và tinh thần trọng nghĩa cao.
Lại chưa từng có một người bạn gái nào.
Nên một khi chiếm được thân của tôi, thì tình cảm trong lòng tôi sẽ được bộc lộ ra ngoài, và tôi sẽ chỉ yêu duy nhất một người mà thôi.
Thứ mưu hèn kế bẩn này cũng là kết luận cuối cùng được Từ Lâm Tĩnh đưa ra.
Dương Tuyết cũng tuyệt đối tin tưởng vào kết luận này không chút nghi ngờ, còn cho rằng Từ Lâm Tĩnh nói rất đúng.
Cho nên lúc nãy, khi Từ Lâm Tĩnh ra ngoài mua đồ ăn khuya tình cờ bắt gặp tôi ngồi uống trà ở đây đã báo lại cho bạn tốt của mình.
Sau khi trở về phòng, cô nhóc kia còn xúi giục Dương Tuyết tới đây.
Và cũng chính cô nhóc kia đã lên kế hoạch để Dương Tuyết tới gặp mặt tôi trực tiếp.
Đánh vào những khuyết điểm bên trong của tôi, tỏ rõ thái độ, đánh vào trái tim tôi và sau đó phát triển hơn nữa...
Dương Tuyết không thể buông bỏ được tình cảm dành cho tôi, vì tôi, cô ấy cũng bằng lòng thử một lần.
Thế nên mới xảy ra cảnh tượng vừa rồi, vừa khiêu khích, vừa tuỳ tiện, làm cho tôi có chút choáng ngợp.
Đương nhiên, nếu mà là một người đàn ông tầm thường, thì chỉ sợ con mẹ nó đã kéo tay Dương Tuyết đi thuê phòng rồi.
Làm gì có chuyện ngồi đần mặt ra như tôi bây giờ?
Dương Tuyết thấy tôi ngơ ngẩn ra, không biết phải làm gì, còn nghĩ đã đánh trúng nội tâm của tôi rồi.
Hiện tại, tôi đã hoảng loạn, hẳn là cô ấy nên triển khai bước tiếp theo trong kế hoạch.
Cô ấy vô thức liếc nhìn về một góc của quán trà, nơi đó đúng là nơi Từ Lâm Tĩnh đang mai phục.
Từ Lâm Tĩnh còn làm ra một động tác chiến thắng để cổ vũ Dương Tuyết.
Dương Tuyết hít sâu một hơi, tiếp tục làm ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn liếc mắt đưa tình với tôi.
“Nếu, nếu không, thì chúng ta lên tầng trên thuê một phòng riêng để ngồi nhé?”
Mặc dù ngoài mặt trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng khi đến giai đoạn này, trong lòng Dương Tuyết cũng hoảng.
Khi nói chuyện, cô ấy còn không kìm được mà nói lắp.
Nhưng tôi vẫn chưa tìm ra kẽ hở, khi nghe thấy cô ấy nói “lên tầng trên thuê một phòng riêng để ngồi”, tôi càng hoảng sợ hơn.
Tầng trên chính là khách sạn, lên tầng trên ngồi, mẹ kiếp, thế này không phải là quá rõ ràng rồi hay sao?
“Cái đó, cái đó không hay đâu!
Nhưng mà, nhưng mà Dương Tuyết, cô cũng là một cô gái khá tốt.
Chỉ là, chỉ là hình như, hình như tôi đã có người mình thích rồi…”
Tuy rằng cử chỉ của Dương Tuyết hôm nay có hơi quái dị, nhưng tôi có thể cảm nhận được rất rõ, cô ấy thích tôi.
Tuy nhiên, có một số chuyện cần phải nói ra rõ ràng.
Hơn nữa, phát triển từ ngoài vào trong gì gì đó, càng không cần thiết.
Nếu hỏi tôi có rung động với cô ấy hay không, thì đúng là có một chút.
Suy cho cùng, tôi là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết chứ không phải một người đồng tính như Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh từng suy đoán.
Dương Tuyết lại xinh đẹp như vậy, dáng người thướt tha, làn da trắng nõn.
Đàn ông nhìn thấy đều sẽ chảy nước miếng.
Đương nhiên, tôi cũng chẳng phải ngoại lệ, nhưng trong lòng tôi thực sự có một người khác.
Không, chính xác mà nói, là một nữ quỷ khác.
Không biết vì sao, tôi không thể nào quên được cô gái ấy.
Cho dù biết cô ấy là quỷ, cho dù biết giữa chúng tôi sẽ không có khả năng gì.
Nhưng trong lòng tôi vẫn rất cố chấp.
Cho dù biết là sẽ không có kết quả, nhưng tôi vẫn khao khát điều đó đến mức tình nguyện bị lửa thiêu, gió cuốn.
Còn về phần Dương Tuyết, tôi không hề muốn làm cô ấy tổn thương.
Càng không muốn lợi dụng cô ấy, cuối cùng lại chẳng cho cô ấy một kết quả gì.
Gì mà “từ ngoài vào trong”, đây chẳng qua chỉ là tưởng tượng của cô ấy mà thôi.
Nhưng Dương Tuyết nghe xong, sắc mặt lại lập tức thay đổi, không nhịn được mà truy hỏi: “Anh, anh có người mình thích rồi sao?”
Tôi gật đầu, không nói gì.
“Cô ấy là ai?”
Dương Tuyết vô cùng kích động, lông mày cũng dựng lên.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Cô ấy chết rồi…”
Dương Tuyết nghe đến đó, trong lòng lại run lên.
Khuôn mặt vừa rồi còn ngập tràn sự lo lắng, lúc này lại đột nhiên được thả lỏng, trong lòng cô ấy cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Đồng thời, Dương Tuyết cũng lập tức hiểu ra, chẳng trách tôi lại từ chối cô ấy, hóa ra trong lòng tôi thật sự cất giấu hình bóng một người con gái khác.