Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2100

Chương 2100 Chương 2100

Đây là lý do tại sao cô ấy không thể bước vào trái tim tôi.

Nhưng dù sao đi nữa, nếu người ấy đã không còn, thì còn gì để nói nữa?

Tôi có thể nhớ mãi một người con gái đã mất mà không quên được, điều này càng chứng tỏ tôi là một người đàn ông tốt.

Nếu cô ấy có thể bước được vào trong tim tôi, thì tôi nhất định sẽ thâm tình với cô ấy như với người đã chết kia.

Trong nháy mắt, Dương Tuyết lại trở nên dịu dàng: “Người ấy cũng đã đi xa rồi, chẳng lẽ anh không thể buông bỏ sao?”

Tôi âm thầm cười khổ, tôi cũng muốn buông lắm chứ!

Nhưng hình dáng của Mộ Dung Ngôn lúc nào cũng hiện lên trong đầu tôi, tôi căn bản là không thể buông được.

Đương nhiên, tôi cũng nhận ra, Dương Tuyết có chút hiểu lầm.

Vì thế, tôi tiếp tục nói: “Nói chính xác hơn, tôi yêu một nữ quỷ…”

******

Đã lâu rồi, tôi cảm thấy trong lòng mình cứ thiếu thiếu một điều gì đó, giống như trái tim mình bị rỗng mất một khoảng.

Đặc biệt là sau khi từ âm phủ trở về, cảm giác này rất mãnh liệt.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó bắt đầu từ khi chúng tôi gặp lại Mộ Dung Ngôn ở núi Độc Sơn.

Tôi bỗng nhiên phát hiện, thứ mình thiếu trong lòng, hình như chính là Mộ Dung Ngôn.

Trong lòng tôi luôn khó có thể quên được cô ấy.

Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi đều cảm thấy phấn khích không thể giải thích được và thậm chí có chút căng thẳng.

Đã lâu rồi, trong lòng tôi vẫn luôn cố chối bỏ điều này.

Tôi không muốn thừa nhận cảm giác kỳ diệu ấy, không muốn thừa nhận tình cảm này.

Tuy nhiên, loại cảm giác này khiến tôi rất áp lực, càng khó khiến tôi buông bỏ hơn.

Thời gian trôi qua, ngược lại, nó càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tôi phát hiện ra rằng người con gái kia đã tồn tại trong trái tim mình mất rồi.

Nhất là sau tận chiến ở sông Thanh Thuỷ kia, tôi lại càng không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của cô ấy trong lòng mình được.

Đúng vậy, cô ấy không phải người nào khác, chính là Mộ Dung Ngôn.

Hôm nay, Dương Tuyết có mặt ở đây, tôi đã sẵn sàng nói thẳng mọi chuyện với cô ấy.

Có lẽ đây chính là lời giải thích cho cả tôi và cô ấy.

Bởi vậy, hôm nay tôi sẽ đem hết bí mật cất giấu trong lòng mình nói cho Dương Tuyết nghe.

Cô ấy là người thứ hai, ngoại trừ tôi ra, biết được bí mật này.

Đương nhiên, trước khi tôi xuống âm phủ, Dương Tuyết cũng là người đầu tiên biết được mối quan hệ giữa tôi và Mộ Dung Ngôn.

Chỉ là hiện tại, mọi ký ức liên quan tới chuyện ấy đều đã bị xoá.

Ký ức của tất cả chúng tôi đều bị xoá sạch như nhau.

Quyền lực của bệ đá và nghi thức quá mạnh, quá lớn, thậm chí còn thay đổi cả các quy luật và phép tắc.

Giờ phút này, Dương Tuyết nghe tôi nói ra một câu như vậy, cô ấy không khỏi sửng sốt.

Trong đầu cô ấy trở nên trống rỗng, vừa rồi cô ấy đã nghĩ ra rất nhiều lời để an ủi tôi.

Bởi suy cho cùng người tôi yêu cũng đã chết.

Nhưng cho dù có thế nào, cô ấy cũng không thể ngờ tới rằng, người “đã chết” mà tôi nói tới thế mà lại là quỷ.

Thế mà tôi lại phải lòng một nữ quỷ.

Ai có thể chấp nhận được điều này?

Hầu hết mọi người, sau khi nghe được lời này, có thể sẽ nghĩ điều đó thật vô nghĩa.

Nhưng chúng tôi lại khác.

Chúng tôi là người trừ tà, chúng tôi có thể giao tiếp với quỷ, chúng tôi cũng có thể nhìn thấy bọn họ.

Bởi vậy, khả năng này có thể tồn tại.

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn Dương Tuyết một cách chăm chú, trên tay vẫn cầm chén trà.

Dương Tuyết cũng ngây ngốc nhìn tôi, hoàn toàn không biết nên nói gì mới phải.

Từ Lâm Tĩnh ngồi từ phía xa, thấy hai người chúng tôi đối mặt với nhau, lại càng thấy nóng lòng hơn.

Cô nàng còn tưởng rằng hai người chúng tôi đang nhìn nhau đắm đuối, thậm chí còn thấy mừng thầm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dường như đã rất lâu rồi.

Dương Tuyết rốt cuộc cũng phản ứng lại, cô ấy hít một hơi thật sâu, khẽ cau mày.

Rồi nhẹ giọng hỏi tôi: “Nữ quỷ mà anh nói tới, có phải chính là nữ quỷ đã cùng anh hoàn dương hay không?”

Tôi khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Tôi đã yêu cô ấy từ lúc nào không hay!”

Tôi nói một cách rất chân thành, cũng rất thẳng thắn với Dương Tuyết.

Bởi vì tôi cho rằng, chỉ có sự thẳng thắn và thành khẩn, mới không phá hỏng mối quan hệ bạn bè giữa chúng tôi.

Cho dù tôi không thể trở thành bạn trai của Dương Tuyết, nhưng chúng tôi vẫn là bạn bè đã từng cùng sinh ra tử.

Dương Tuyết thấy tôi gật đầu, cơ thể cô ấy rõ ràng đã run lên, sắc mặt cũng có chút thay đổi.

Nhưng chỉ mấy chục giây sau, Dương Tuyết đã lấy lại bình tĩnh.

Hơn nữa, lúc này tôi cũng không nhìn thấy từ trong đôi mắt của cô ấy sự kích động, căng thẳng hay là bi thương, mà ngược lại, trong mắt cô ấy đã ánh lên một tia tự tin.

Trong lòng tôi lại vang lên một tiếng “Lộp bộp”, chẳng lẽ lời tôi vừa nói, đã đả kích tới Dương Tuyết thêm một lần nữa.

Nhưng không để cho tôi kịp suy nghĩ cẩn thận, Dương Tuyết đã lại nói:

“Cô ấy có phải tên là Mộ Dung Ngôn, đúng không?”

Lúc trước, tôi đã từng nhắc tới tên của Mộ Dung Ngôn, nên chuyện Dương Tuyết biết đến cô ấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Tôi gật đầu ngay: “Đúng vậy, cô ấy tên là Mộ Dung Ngôn.”

“Được rồi! Bây giờ tôi đã hiểu.”

Nói xong, Dương Tuyết tạm dừng lại một chút, sau đó đứng lên.

Đồng thời, cô ấy còn nói với một với giọng tràn đầy tự tin: “Anh là của tôi, không một người phụ nữ nào có thể cướp được. Một nữ quỷ càng không thể! Hừ!”

Nói xong, Dương Tuyết thế mà chẳng nhìn tôi lấy một lần nào nữa, cũng không tiếp tục ở lại.

Bình Luận (0)
Comment