“Không sai, là kẹo hồ lô.
Chính là vào lúc chú Đinh cùng Phong Tuyết Hàn đi vệ sinh đó, sau đó tôi liền nghe thấy tiếng kêu của mọi người.
Trong túi tôi còn một nửa xâu, chưa kịp ăn hết đâu!”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía túi xách của Từ Lâm Tĩnh.
Dương Tuyết lập tức với lấy chiếc túi qua đây, rồi nhanh chóng lấy một nửa xâu kẹo hồ lô còn sót lại trong túi của Từ Lâm Tĩnh ra.
Còn lại tất thảy bốn viên, được đựng trong một chiếc túi bóng.
Nhìn từ vẻ bề ngoài, đây chỉ là những viên kẹo hồ lô vô cùng bình thường, chẳng có gì khác lạ cả.
Tôi ngửi ngửi, mùi hương của đường, rất hấp dẫn.
Lão Phong thấy thế, lập tức nói: “Mọi người ở yên trong phòng này chờ tôi, tôi chạy về phòng lấy túi dụng cụ lại đây.”
Nói xong, lão Phong liền vội vàng rời đi.
Cậu ấy là thầy thuốc duy nhất trong đám chúng tôi, hẳn là cậu ấy có cách nào đó để kiểm tra được, bên trong mấy viên kẹo hồ lô nào có vấn đề hay không.
Chỉ trong chốc lát, lão Phong đã cầm theo túi thuốc của mình tới.
Cậu ấy cũng đi lấy mấy chén nước, sau đó thả vào trong nước vài loại thuốc mà tôi không biết tên.
Cuối cùng, lão Phong cẩn thận lấy từng viên kẹo hồ lô ra, thả vào trong những bát nước chứa thuốc đó.
Chúng tôi nhìn mà không hiểu lão Phong đang làm gì, nhưng cũng cố gắng không quấy rầy tới cậu ấy.
Tuy nhiên, sau khi lão Phong thử qua thử lại một hồi, chúng tôi phát hiện ra mấy chén nước có chứa thuốc kia đã thay đổi màu sắc.
Không chỉ có thế, sau khi mấy viên kẹo hồ lô kia được thả vào trong nước, thế mà lại có mấy con sâu màu đỏ rất nhỏ bò ra khỏi kẹo.
Con sâu nọ thực sự nhỏ vô cùng, cảm giác nó còn nhỏ hơn cả một sợi tóc.
Bởi vì toàn thân nó có màu đỏ, nên khi nó ẩn vào trong viên kẹo hồ lô, dùng mắt thường rất khó để phát hiện ra.
Ai không biết, còn tưởng đó là sợi đường đấy.
Nhìn đến cảnh này, tất cả mọi người đều phải hít ngược một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên là thứ này có vấn đề.
Nếu không có gì bất ngờ, thì bởi vì Từ Lâm Tĩnh đã ăn phải thứ kẹo hồ lô này, cho nên mới xảy ra dị biến.
Từ Lâm Tĩnh thấy loại kẹo hồ lô mà mình vừa ăn ban ngày lại có một con sâu ghê tởm như vậy bám vào, lập tức cảm thấy kinh tởm không chịu được.
Cô nàng lập tức mắng to tên bán kẹo kia là đồ không biết xấu hổ, chờ đến khi cô ấy bắt được gã chắc chắn phải đập chết gã.
Tôi nheo mắt, nhìn con sâu nhỏ đang bơi trong chén nước thuốc kia, sau đó nói:
“Lão Phong, cậu có thể đoán ra được đây là loại sâu gì hay không?
Cậu có cách nào để xác định xem có phải chính những con sâu này đã dẫn tới tà khí xâm nhập vào cơ thể Từ Lâm Tĩnh không?”
Lão Phong lắc đầu: “Cái này thì tôi không có cách nào để xác định được, nhưng chắc chắn mọi chuyện có liên quan tới thứ này.”
Lão Phong vừa dứt lời, Vương Phượng cũng nhanh nhảu nói:
“Thứ này có phải là cổ trùng hay không? Dù sao thì nơi này cũng là địa vực của Miêu Cương cổ mà.”
Vừa nghe Vương Phượng nói như vậy, mọi người đều cảm thấy rất có lý.
Tương Tây này thật ra là một phần của đất Miêu Cương xưa.
Con sâu xuất hiện bên trong mấy viên kẹo hồ lô kia, có khả năng cao chính là cổ trùng.
Cổ sư tại Miêu Cương nuôi đến trăm ngàn loại côn trùng kỳ lạ, loại nào cũng có.
Ví dụ như Đích đoạn đầu cổ (cổ chặt đầu người) vừa nghe đã rợn cả người, người bị hạ loại cổ trùng này sẽ bị chặt đầu sau mười ngày, mà chẳng có bất kỳ một dấu hiệu báo trước nào.
Ngoài ra còn có Pha lê cổ đáng sợ, nó có thể khiến các cơ quan nội tạng của con người dần dần hoá thành thuỷ tinh…
Nhưng trong nhóm mấy người chúng tôi, chẳng có ai là cổ sư, cho nên không có cách nào xác nhận được đây có phải là cổ trùng hay không.
Bởi vậy, chúng tôi chỉ có thể chụp trước vài bức ảnh, đợi sau này sẽ tìm người xác minh sau.
Hiện giờ, vấn đề lớn nhất là truy bắt kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này.
Tính cả người bị hạ cổ tối nay, tổng cộng đã có sáu người bị hại xuất hiện rồi.
Kẻ nọ đã gián tiếp hại chết sáu người, nếu còn không ngăn đối phương lại, có trời mới biết còn bao nhiêu người phải chết nữa.
Hơn nữa, ở những nơi khác, có phải cũng tồn tại nhưng tên cổ sư tàn ác như vậy hay không, đây là chuyện mà chẳng ai biết được!
Sau khi phân tích, cuối cùng chúng tôi cũng đưa ra được một kết luận như vậy.
Mọi người đều gật đầu liên tục, tuy nhiên nhân lực của chúng tôi có hạn, thông tin nắm được cũng chẳng có bao nhiêu.
Cho nên, vì bắt được càng nhiều kẻ đứng sau màn hơn, chúng tôi cần phải dựa vào lực lượng của Đạo môn.
Bởi vậy, tôi nói thẳng với mấy người Dương Tuyết, Tử U.
“Chuyện này không thể xem là chuyện nhỏ được, nó đã xảy ra ở cả núi Phượng Hoàng và nội thành Phượng Hoàng rồi.
Có thể còn có ở những nơi khác nữa, phạm vi rất lớn.
Do đó, tôi có lý do để tin tưởng, có khả năng không chỉ có một hung thủ mà thôi.
Thậm chí, nó có thể được tổ chức và lên kế hoạch từ trước.
Cho nên, chuyện này nhất định phải thông báo lại cho Đạo môn.
Nếu không chỉ với vài người chúng ta, căn bản là không có cách nào phân thân để làm việc được…”
Mọi người đều biết rõ hiện tại chúng tôi đang phải đối mặt với điều gì, vết thương trên người thì chưa khỏi hẳn, Nhện Quỷ thì chưa tiêu diệt, giờ lại xuất hiện thêm cổ sư tà ác.
Nếu không nhận được sự chi viện từ Đạo môn, chúng tôi không thể nhanh chóng diệt trừ được đám yêu tà gây hại một phương.