Nhưng trông sắc mặt của mỗi một người chúng tôi lúc này đều hết sức nghiêm trọng.
Phải đến mười phút sau tôi mới chiếm được thế thượng phong.
Những tia tà khí kia đã bị tôi ép ra khỏi đan điền của Từ Lâm Tĩnh.
Nó nhanh chóng chạy dọc theo bảy huyệt: Anh, Tinh, Trung Xu, Lực, Khí, Linh Huệ, Vãn Thiên.
Chỉ cần tôi có thể ép được tà khí kia ra ngoài thông qua các huyệt vị đó, như vậy hẳn là tình hình của Từ Lâm Tĩnh sẽ có chuyển biến tốt hơn.
Nhưng ngay khi tà khí bị tôi ép đến huyệt Linh Huệ, nó đột nhiên phản ngược lại.
Điều này đã làm cho lòng ngực Từ Lâm Tĩnh nóng lên, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, chuyện này khiến cho mọi người xung quanh lo lắng không thôi.
Cũng may là tôi đã ổn định được tình hình và tiếp tục đẩy mạnh đạo khí.
Khoảng mười phút sau, cả hai chúng tôi đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Bởi vì phải truyền và nhận một luồng đạo khí nhiều và mạnh, làm cho cả hai người chúng tôi đều phải tiêu hao một lượng lớn thể lực.
May mắn là tia tà khí kia đã bị tôi đẩy tới huyệt Thiên Hướng.
Cuối cùng, sau một tiếng gầm nhẹ, tôi đã trực tiếp ép được tà khí ra khỏi cơ thể của Từ Lâm Tĩnh.
Trong phút chốc, liền nhìn thấy một làn sương mù màu đỏ sẫm toát ra từ trên đỉnh đầu của Từ Lâm Tĩnh.
Làn sương mù kia lượn lờ, thoát ra từng chút một.
Ngay khi vừa xuất hiện, nó liền biến mất ở trong không khí.
Theo sau sự biến mất của luồng khí tức kia, Từ Lâm Tĩnh cũng tự cảm nhận được cơ thể bỗng nhẹ nhàng hơn không ít.
Cơn ngứa ngáy trong cổ họng cũng đã biến mất, cơn ho khan cũng dần dần dừng lại.
Móng tay đang mọc ra cũng đột nhiên trở nên khô khốc, sau một tiếng “răng rắc” thì nó đã gãy đi.
Những đường gân xanh nổi trên cổ, đôi mắt đỏ ngầu, răng nanh mọc dài, cũng đều nhanh chóng trở lại bình thường.
Sau khi chắc chắn rằng tất cả tà khí đã bị ép ra ngoài, tôi mới kết thúc việc truyền khí lại.
Dồn khí về lại đan điền, tôi chậm rãi mở mắt ra…
*****
Chờ sau khi làm xong hết thảy, tôi mở mắt ra, thấy Từ Lâm Tĩnh đang thở hổn hển và cũng chậm rãi tỉnh lại.
Nhưng tình hình hiện tại của cô ấy đã được cải thiện.
Dương Tuyết vội vàng hỏi: “Tĩnh Tĩnh, cô cảm thấy thế nào rồi?”
Từ Lâm Tĩnh thở một hơi thật sâu: “Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi!”
Nói xong, cô ấy được đỡ dậy.
Sau đó cô ấy quay sang nói với tôi: “Chú Đinh, cảm ơn chú…”
Nói xong, cô nàng còn mỉm cười với tôi, nhưng trông sắc mặt của cô ấy vẫn còn chút tái nhợt.
Tôi cười cười: “Không có gì đâu, ở đây nhiều người lắm mắt, chúng ta quay trở về khách sạn trước đi!”
“Đúng đúng đúng, về khách sạn trước. Trải qua chuyện này, tôi đã có thể chắc tới tám phần, trong thành Phượng Hoàng này không hề yên ổn.” Vương Hổ mở miệng.
“Đúng vậy, chúng ta nên quay về khách sạn trước!” Vương Phượng cũng nói thêm.
Bởi vì chúng tôi cũng không biết quanh khu vực này có tồn tại một loại yêu tà nào, hay là yêu đồ tà giáo nào hay không.
Cho nên chúng tôi chỉ có thể trở về khách sạn trước, rồi sẽ bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Mọi người đều đồng loạt gật đầu, không nấn ná thêm nữa.
Ngay sau đó, chúng tôi quay trở lại khách sạn Phiêu Vân.
Dọc theo đường đi, chúng tôi còn cẩn thận và cảnh giác với xung quanh.
Chúng tôi luôn chú ý xem mình có bị ai theo dõi hay bám đuôi theo hay không.
Bởi từ đầu tới cuối Từ Lâm Tĩnh vẫn luôn ở bên cạnh chúng tôi, thế nhưng vì sao lại xảy ra dị biến được cơ chứ? Điều này quả thực khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Vài phút sau, chúng tôi đã về tới khách sạn.
Tất cả đều đi đến phòng của Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh, mọi ngừng cùng tập chung lại một chỗ, sau đó đóng hết cửa ra vào và cửa sổ lại.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Ngay sau đó, Dương Tuyết là người lên tiếng đầu tiên:
“Tĩnh Tĩnh, cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái từ khi nào? Có phải cô đã tiếp xúc với người nào đó không?”
Câu hỏi của Dương Tuyết, cũng chính là điều mà chúng tôi muốn hỏi.
Từ Lâm Tĩnh xảy ra dị biến, tất nhiên phải có nguyên nhân.
Mà hiện tại, chúng tôi đã gặp được mấy người đều bị mất hoàn toàn lý trí rồi, chỉ có một mình Từ Lâm Tĩnh là khôi phục lại được.
Nên mọi người đều muốn biết một số thông tin hữu ích từ miệng Từ Lâm Tĩnh.
Kỳ thực chính Từ Lâm Tĩnh cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, cũng đang cân nhắc đủ các loại tình huống.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy vẫn chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.
Hơn nữa, phần lớn thời gian chúng tôi đều ở cùng nhau, cũng chẳng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả!
Cô ấy trầm tư một chút, một hồi lâu mới cất tiếng:
“Tôi suy nghĩ một lúc rồi, trong ba ngày nay tôi không cảm thấy có gì bất thường, cũng không tiếp xúc với người lạ nào.”
“Từ Lâm Tĩnh, cô nghĩ kỹ lại đi.
Chắc hẳn cô đã bỏ sót điều gì đó, nếu không, không thể nào cô lại vô cớ bị tà khí xâm nhập cả…”
Tôi trực tiếp lên tiếng, muốn biết được tất cả nguyên nhân.
“Ngoại trừ mấy việc chúng ta làm cùng nhau, cô ngẫm kỹ lại xem, cô có từng làm gì một mình hay không?”
Tử U cũng mở miệng dò hỏi.
Tuy rằng cô ấy cùng Từ Lâm Tĩnh có chút mâu thuẫn, nhưng vào lúc này, Tử U cũng muốn tìm ra được nguyên nhân.
Từ Lâm Tĩnh nghe xong, lại trầm tư một hồi lâu, sau đó mới nói:
“Nếu bảo là làm việc gì đó một mình, chắc là vào ban ngày hôm nay, khi chúng ta đi leo núi, tôi có đi mua một xâu kẹo hồ lô một mình.”
“Kẹo hồ lô?”
Mọi người hoài nghi, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.