Nếu đan điền đã bị “Ô nhiễm”, như vậy, người nọ cũng coi như tàn phế.
Đương nhiên, linh lực và đạo khí của tôi có được thông qua quá trình tu luyện thì lại là một vấn đề khác.
Sắc mặt tôi trở nên ngưng trọng, trực tiếp nói: “Để tôi nhìn thử xem!”
Đạo hạnh của tôi cao hơn lão Phong, nếu đan điền của Từ Lâm Tĩnh xuất hiện vấn đề, tôi có thể phát hiện ra thông qua đạo hạnh của mình.
Lợi dụng đạo khí trên người, tôi chuyền đạo khí vào trong cơ thể Từ Lâm Tĩnh, sau đó xem thử có thể ép được sợi tà khí kia ra khỏi người cô ấy hay không.
Lão Phong lập tức gật đầu, rồi tránh sang một bên.
Từ Lâm Tĩnh dường như rất khó chịu, lúc này cô ấy lại lên tiếng:
“Tôi, tôi cảm giác, cảm giác chính mình, mình sắp mất ý thức rồi, chóng, chóng mặt quá…”
Nghe được lời này, tôi không nói gì, mà lập tức vươn tay ra, đánh vào đan điền của Từ Lâm Tĩnh.
Dương Tuyết, Hồ Mỹ và những người còn lại không ngừng an ủi cô ấy, bảo cô ấy phải kiên trì thêm chút nữa, chúng tôi chắc chắn sẽ nghĩ ra cách thôi.
Giờ phút này, tôi vận chuyển đạo khí, lợi dụng tu vi của bản thân, cưỡng ép truyền đạo khí vào trong người cô ấy.
Rất nhanh, tôi đã có thể kiểm tra được đan điền của Từ Lâm Tĩnh.
Đan điền của cô ấy gần như đã đóng lại và bị một loại khí tức kỳ dị bao quanh.
Đó là trạng thái không rõ ràng và chỉ có thể cảm nhận được thông qua việc tôi phóng khí tức ra.
Nhưng tôi có thể thể chắc chắn là luồng khí kỳ lạ này không phải khí tức tự thân của Từ Lâm Tĩnh, mà là khí tức từ bên ngoài xâm nhập vào.
Loại khí này đã bao quanh đan điền của Từ Lâm Tĩnh, tiếp tục lan sâu vào bên trong, đồng thời ngăn chặn khí tức tự thân của Từ Lâm Tĩnh tiến vào.
Tuy rằng tôi không rõ thứ tà khí này từ đâu mà đến, nhưng nó chắc chắn có liên quan tới tình hình hiện tại của Từ Lâm Tĩnh.
Cho nên, ưu tiên hàng đầu của tôi là phải cố gắng sử dụng khí của mình để ép loại khí kỳ lạ kia ra khỏi cơ thể của Từ Lâm Tĩnh.
Một khi để cho loại khí kia tiến hết vào trong đan điền của cô ấy, đan điền sẽ đóng lại, nhưng vậy có muốn cứu người cũng chẳng còn kịp nữa.
Tôi không chần chờ, trực tiếp nói:
“Từ Lâm Tĩnh, cô ngồi xuống, khoanh chân lại đi, để tôi giúp cô ép loại khí kỳ lạ kia ra ngoài!”
Tuy rằng Từ Lâm Tĩnh đang rất khó chịu, nhưng vẫn có thể nghe thấy lời tôi nói.
Cô ấy cũng hiểu rõ hoàn cảnh lúc này, bất cứ lúc nào bản thân cũng có thể trở thành bệnh nhân “mắc bệnh dại”, cô ấy không muốn mất đi lý trí, cắn người lung tung.
Lúc này, Từ Lâm Tĩnh vừa ho khan, vừa cố gắng di chuyển cơ thể, ngồi khoang chân dưới đất.
Âm thanh “Khụ khụ khụ” vang lên không ngừng, âm thanh này cũng khiến cho những người ở xung quanh chú ý tới.
Nhưng vì việc cứu người quan trọng, nên lúc này chúng tôi cũng chẳng có thời gian mà chú ý tới ánh mắt của người khác.
Tôi vội vàng ngồi ở phía sau lưng Từ Lâm Tĩnh, nhấc hai tay lên, vận khí vào đan điền, đánh thẳng hai chưởng vào lưng của Từ Lâm Tĩnh.
Đồng thời, huyền công vận chuyển.
Đạo khí bắt đầu được truyền liên tục từ phía sau lưng vào cơ thể của Từ Lâm Tĩnh.
Khi tu vi đạt tới cảnh giới Đạo Vương, đã có thể thuần thục vận khí và khống chế đạo khí.
Cho nên, tất cả mọi người có mặt ở đây không thể làm được.
Chỉ có tôi và Tử U là có năng lực vận chuyển được đạo khí, ép tà khí ra khỏi cơ thể của người khác.
Sau khi rót đạo khí vào người Từ Lâm Tĩnh, tôi trực tiếp khống chế đạo khí đi thẳng vào trong đan điền của cô ấy.
Chẳng mấy chốc, tôi đã cảm nhận được tia tà khí kia.
Tia tà khí này nhìn thì có vẻ hòa hoãn, nhưng thực ra rất hung bạo.
Ngoại trừ khí bên ngoài nó, một khi khí tức khác tiếp xúc với nó sẽ bị nó chặn lại ở bên ngoài.
Tôi dùng đạo khí thúc mạnh, muốn cưỡng ép tà khí kia ra khỏi cơ thể của Từ Lâm Tĩnh.
Nhưng tôi gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ, tia tà khí kia không ngừng quấy rầy khí tức của tôi, tôi chợt phát hiện ra tự mình không thể ngăn cản được nó.
Hơn nữa, tia tà khí kia còn có khả năng phản ngược lại tôi.
Tôi vô cùng kinh hãi, nhưng lúc này lại không thể thu khí tức về được.
Hai luồng khí tức đã quấn chặt lấy nhau.
Nếu không ép được tia tà khí kia ra, tôi sẽ bị phản phệ ngay lập tức, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tôi cau mày, phát huy hết toàn bộ đạo hạnh của mình.
Trong khoảng khắc ngắn, một luồng đạo khí trực tiếp bắn ra khỏi cơ thể tôi.
Luồng khí ấy giống như hoá thành gợn sóng, tràn ra khắp bốn phía.
Bụi trên mặt đất lập tức bị thổi tung lên, trông như vừa nổi lên một trận gió xoáy vậy.
Lão Phong, Dương Tuyết và những người khác đã nhìn đến nỗi há hốc miệng.
Không ngờ rằng, tôi phải dùng mọi cách để ép tà khí kia ra ngoài, thậm chí còn dùng tới toàn bộ đạo hạnh, nhưng cuối cùng vẫn phải lộ ra biểu cảm nghiêm trọng.
Còn những người qua đường xung quanh cũng tò mò nhìn về phía chúng tôi.
Thậm chí còn có người trêu chọc chúng tôi:
“Uống lộn thuốc rồi à? Nửa đêm nửa hôm rồi còn ở chỗ này truyền khí?”
“Ha ha ha, nói không chừng người ta đang tu luyện ****!”
“Biết đâu được, cũng có thể là họ đang đóng phim điện ảnh đấy?
Dù sao đây cũng là thành Phượng Hoàng mà, hôm nay tôi đã gặp được ba đoàn làm phim rồi…”
“…”
Lời nói gì cũng có, nhưng cũng chẳng có mấy ai để tâm tới chuyện chúng tôi làm cả, hoặc có để ý thì cũng chỉ chế giễu mà thôi.