Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2109

Chương 2109 Chương 2109

Người đàn ông vừa bị cắn ban nãy đã đứng bên cạnh tôi:

“Con đàn bà thối, mẹ nó, tự dưng phát điên cái gì vậy…”

Nói xong, anh ta còn phun một ngụm miếng một cách thật mạnh.

Thấy tình hình đã được kiểm soát, những người xung quanh lần lượt đi tới.

Có những người vỗ tay và trầm trồ tán dương, khen ngợi tôi, cũng có người quay lại nói với người đàn ông đã bị cắn:

“Người anh em, mau đi bệnh viện khám thử xem. Người phụ nữ kia có thể đã bị mắc bệnh dại rồi, trước tiên anh phải tiêm mấy mũi vắc xin đã…”

Người đàn ông nọ nghe vậy, sắc mặt đã tái xanh vì sợ hãi.

Không dám chần chờ, người này vội xoay người chạy về hướng bệnh viện.

Tôi nhìn người phụ nữ đã mất trí trước mặt, rồi quay sang nói với lão Phong:

“Lão Phong, cậu lại đâng xem qua tình trạng của người này đi.”

Lão Phong lấy châm bạc luôn mang theo mình ra, trực tiếp châm lên người người phụ nữ kia, rồi lại tiến hành kiểm tra sơ bộ cho cô ta.

Cuối cùng, cậu ấy lắc đầu:

“Cơ thể cô ấy ngoại trừ có khí huyết cường thịnh ra, nhịp tim cũng đã tăng 30%.

Còn lại thì đều rất bình thường, tôi cũng không thể nắm rõ được tình huống này.”

Lời vừa dứt, Tử U cũng cất tiếng:

“Ngoài những thứ này ra, cô ấy không có dấu hiệu bị hạ chú hay hạ cổ trùng, cảm giác như chỉ là một kẻ điên bình thường.”

“Thật kỳ lạ, chính xác thì người phụ nữ này đã tiếp xúc với cái gì?”

Vương Phượng nghi ngờ nhìn người phụ nữ.

Lúc này mọi người đều tỏ ra hoài nghi.

Chúng tôi hoàn toàn không hiểu được, rốt cuộc người phụ nữ này đã gặp phải thứ gì, sao lại biến thành dáng vẻ như vậy.

Tôi muốn hỏi riêng cô ấy, nhưng hiển như là không thể làm được.

Bởi vì người phụ nữ này không khác gì những người tôi từng gặp sáng nay, cô ấy đã hoàn toàn mất lý trí và không thể giao tiếp dù chỉ là một chút.

Tiếp theo, lực lượng cảnh sát tại thành Phượng Hoàng cũng nhanh chóng có mặt tại đây.

Họ nhanh chóng khống chế kẻ cắn người, cũng nói lời cảm ơn với chúng tôi và rời đi.

Để lại mấy người chúng tôi đều đang bối rối đứng ở đó.

Cuối cùng, lão Phong lại đột nhiên nói với chúng tôi một câu:

“Mọi người có nghĩ tới hay không, ở gần đây còn có một ả yêu quái Nhện Quỷ tới từ dị vực.

Mọi người nói xem, hết thảy những chuyện này có phải là do ả Nhện Quỷ kia làm ra hay không?”

Những gì lão Phong nói chỉ là phỏng đoán, mọi người nghe xong đều cau mày.

Tôi không chắc chắn và cũng không thể phủ nhận được.

Có trời mới biết được, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Mọi người đều không có manh mối, cho dù muốn truy tìm cũng không có nơi nào để đi.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể cúi đầu mà trở về.

Nhưng tôi mới vừa đi được chưa tới 10m, Từ Lâm Tĩnh đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình khó chịu, cổ họng ngứa ngáy.

Cô ấy vô thức ho khan “Khụ khụ” hai tiếng, nhưng lúc ban đầu, chẳng có ai để ý tới cả.

Nhưng sau hai tiếng ho khan này, Từ Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy toàn bộ cổ họng của mình ngứa ngáy vô cùng, như có kiến ​​bò lên người.

Tiếp theo đó, tiếng ho khan “khụ khụ khụ” càng trở nên dữ dội hơn.

Nghe được âm thanh này, tất cả chúng tôi đều kinh ngạc nhìn về phía Từ Lâm Tĩnh.

Mọi người đều nhớ tới cảnh nhìn thấy hai người bị biến dị khi phát bệnh dưới chân núi Phượng Hoàng.

Điều đầu tiên họ cũng bắt đầu từ việc ho.

Hiện tại, trông dáng vẻ của Từ Lâm Tĩnh không phải là giống y như đúc hai người kia hay sao?

Sắc mặt tôi đại biến, trong lòng căng thẳng.

Tôi vội vàng chạy về phía Từ Lâm Tĩnh, sau đó sợ hãi lên tiếng:

“Từ Lâm Tĩnh, cô cảm thấy thế nào rồi?”

“Lão Phong, lão Phong cậu mau tới đây xem thử đi…”

Từ Lâm Tĩnh vẫn ho khan, tiếng nói đứt quãng:

“Cổ họng, cổ họng của tôi ngứa quá, tôi, đan điền của tôi, đan điền của tôi dường như, dường như bị hạn, hạn chế, khụ khụ khụ…”

*****

Sự thay đổi đột ngột của Từ Lâm Tĩnh khiến tất cả chúng tôi có chút trở tay không kịp.

Tình hình hiện tại của cô ấy, chính là điềm báo cho những dị biến sắp tới.

Lúc này đây, mỗi người trong số chúng tôi đều đột nhiên trở nên lo lắng.

Nhưng tốt xấu gì Từ Lâm Tĩnh cũng là người trong Đạo môn.

Tuy rằng bản thân cô ấy cũng không biết tại sao mình lại bị như vậy, nhưng ít nhất trong lúc ho khan kịch liệt, cô ấy cũng đã cố gắng nói tình trạng cơ thể của mình, để chúng tôi còn tìm ra biện pháp đối phó.

“Đan điền bị hạn chế? Mau, mọi người đỡ cô ấy dậy, để tôi khám thử xem!”

Lão Phong vội vàng mở miệng, sau đó dùng tay ấn lên bụng của Từ Lâm Tĩnh.

Cùng lúc đó, lão Phong cũng vận chuyển đạo khí.

Sử dụng phương pháp đặc biệt để tiến hành kiểm tra cho Từ Lâm Tĩnh.

Mấy người chúng tôi chỉ có thể sốt ruột đứng ở một bên, căn bản cũng chẳng giúp được gì nhiều.

Còn về phần Từ Lâm Tĩnh, cơn ho khan của cô ấy lúc này càng lúc càng nặng.

Hơn nữa, cùng với mỗi lần ho khan, gân xanh trên trán cô ấy lại nổi lên thêm một chút.

Chỉ trong một thời gian ngắn, trên trán Từ Lâm Tĩnh đã có rất nhiều gân xanh nổi lên.

Đôi mắt cô ấy cũng bắt đầu đỏ ngầu.

Móng tay cũng dài ra một cách rất rõ ràng.

“Lão Phong, hiện tại cô ấy thế nào rồi?” Tôi nôn nóng hỏi một câu.

Lão Phong lại cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Rất kỳ la, đan điền của cô ấy quả thực đã bị hạn chế.

Nhưng bên trong, dường như đang bị một thứ gì đó xâm nhập vào, hình như đó là một sợi khí tức kỳ lạ…”

Nghe đến đó, mấy người chúng tôi không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh.

Đan điền, chính là gốc rễ của khí.

Bình Luận (0)
Comment