Lúc này, trời đã tối rồi, nên mọi người gọi một bàn lẩu ở quán lẩu bên cạnh.
Quán lẩu ở bên cạnh khách sạn là một quán lẩu Vân Nam - Quý Châu - Tứ Xuyên, lại còn là vị lẩu rất chính thống, cắn một miếng xong, tôi chỉ thốt ra được một chữ: Cay.
Cho dù tôi và lão Phong tự nhận là bản thân cũng có thể ăn cay, những vấn phải choáng ngợp với món lẩu này.
Một đám chúng tôi đều ăn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, phải uống nước liên tục.
Nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị ăn xong và sắp tính tiền, thì…
Ngoài đường phố lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét kinh hoàng:
“A! Không xong rồi, có người chết…”
*******
Lúc này chúng tôi đều đã ăn đến no căng cả bụng, ngồi ngửa lưng trên ghế.
Trong miệng cũng đang không ngừng nói chuyện phiếm.
Nhưng lúc này, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến một tiếng la hét kinh hoàng.
Âm thanh này rất lớn, khiến cho rất nhiều người trong quán lẩu đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, sau đó liền đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía bên ngoài quán lẩu.
Mà ở bên ngoài quán, cũng vang lên từng đợt âm thanh xao động.
Những tiếng cảm thán nối tiếp nhau vang lên:
“Chạy mau, chạy mau!”
“Cắn người, cắn người rồi…”
“Mẹ nó, tên này mắc bệnh dại à?”
“Chết tiệt, đây không phải là một cuộc khủng hoảng sinh hoá đó chứ?”
“Mẹ kiếp, nhìn tên kia trông có giống biến thành xác sống hay không?”
“…”
Những âm thanh như thế này liên tục phát ra từ đám đông, hơn nữa, những người bên ngoài cũng đang chạy toán loạn như ong vỡ tổ.
Có một số người đã chạy vào trong quán lẩu.
Lúc mới ban đầu chúng tôi cũng chẳng quá để ý tới điều này, nhưng sau khi nghe được mấy từ như “cắn người”, “bệnh dại”, … tất cả chúng tôi đều đứng bật dậy.
Cả đám đều lộ ra vẻ nghiêm túc và hoài nghi.
Ban ngày khi còn ở núi Phượng Hoàng, chúng tôi đã gặp phải ba người có tình huống như vậy rồi, hơn nữa ba người này đều có những hành động kỳ dị như cắn người.
Hiện tại tình huống này lại xuất hiện một lần nữa, liệu có phải cũng xuất hiện những người như ban ngày hay không?
Thân là những người trừ tà, lúc này chúng tôi chẳng hề nghĩ ngợi gì, liền trực tiếp chạy thẳng ra ngoài.
Người phục vụ còn tưởng rằng chúng tôi đang tính ăn quỵt, bèn vội vàng túm chặt lấy lão Phong.
“Anh ơi, mọi người còn chưa có thanh toán tiền đâu!”
Lão Phong cũng đang lo lắng về chuyện xảy ra ở bên ngoài, nên không nói nhiều với người phục vụ kia, trực tiếp móc một ngàn tệ ra đưa cho anh ta, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chúng tôi chen lấn ra khỏi quán lẩu, đã phát hiện ở con đường trước mặt, có hai người đang bị những cảnh sát tuần tra ở khu vực lân cận ấn xuống mặt đất, xung quanh còn có vài người dân đang giúp đỡ họ.
Ở phía bên kia, đã có hai người ngã xuống trong vũng máu tươi.
Thấy cảnh ấy, chúng tôi vội vàng tiến lên phía trước.
Khi đến gần hơn, chúng tôi nhận thấy hai người kia đang không ngừng giãy giụa.
Cho dù có bốn năm người đè mỗi người, nhưng lúc này họ vẫn có chút khó khăn trong việc khống chế người ấy.
Bọn họ dường như đã hoàn toàn mất lý trí, trong miệng họ không ngừng phát ra những tiếng kêu “Ngao ngao”.
Không chỉ vậy, gân xanh trên người họ đã nổi lên, huyết khí dâng trào, con ngươi mở to, răng nanh mọc ra, móng tay cũng trở nên nhọn và dài.
Trông dáng vẻ này, còn không phải là giống y hệt những người “mắc bệnh dại” mà chúng tôi đã nhìn thấy lúc ban ngày hay sao?
“Đinh đạo hữu, không ổn rồi! Cộng thêm hai người này, có phải chúng ta đã nhìn thấy tất thảy năm người rồi không?”
Vương Thanh mở miệng.
“Đúng vậy, quanh khu này chắc chắn phải có một loại yêu nghiệt gì đó!”
Vương Xích cũng xen vài một câu.
“Tất cả chuyện này thật bất thường.”
Tử U cũng cau mày, nhìn chằm chằm vào kẻ cắn người bị ấn xuống mặt đất.
Tôi nhíu mày, tim cũng đập thình thịch.
Một sự kiện cắn người bình thường như vậy, đã biến thành một vụ việc kỳ lạ, nhưng không hề có yêu năng, yêu khí, sát khí, âm khí, …
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với họ vậy? Điều gì đã khiến cho bọn họ xuất hiện loại tình huống này?
Lúc này, trong đầu tôi cũng có rất nhiều thắc mắc.
Ai có thể ngờ rằng ngay khi tôi nghĩ đến điều này, lại có một đợt tiếng la hét vang lên từ một nơi khác trên phố:
“Không xong rồi, cắn người rồi!”
“Bệnh dại đó!”
“Chạy mau, chạy mau…”
“…”
Đám đông lại bắt đầu “khuấy động” khắp đường phố.
Sắc mặt tôi tối sầm, trực tiếp quay người lại:
“Đi, chúng ta qua bên đó xem thử!”
Chúng tôi đi xuyên qua đám đông, chờ tới khi đến được đầu đường nọ, đã phát hiện ra có một người phụ nữ xinh đẹp đang vật lộn cùng hai người đàn ông.
Một trong số họ đã bị cắn cho đến mức máu tươi chảy ra đầm đìa.
Dù cả hai người đàn ông này đều rất cao lớn và cường tráng, nhưng lại không thể ngăn cản được người phụ nữ chỉ cao không quá 1m6 này.
Xung quanh không có ai dám tiến tới, họ chỉ đều chụp ảnh, quay phim hoặc bàn tán.
Nhìn thấy cảnh này, tôi không hề chần chờ gì nữa, vội chạy nhanh về phía trước.
Khi đến gần người phụ nữ nọ, tôi thình lình bắt lấy cánh tay của cô ta và kéo thật mạnh.
Người phụ nữa kia lập tức bị tôi ném lên, trực tiếp bị hất văng ra mặt đất.
“Ngao!”
Người phụ nữ đó hoàn toàn không còn chút lý trí nào, hoàn toàn trở thành một con dã thú.
Cô ta gầm lên và muốn đứng dậy cắn tôi.
Nhưng đã bị tôi trực tiếp dùng đạo khí để trấn áp, phong bế toàn bộ gân mạch và huyệt vị trên người cô ta.
Làm cơ thể cô ấy không thể cử động trong một khoảng thời gian ngắn.