Thế mà tôi lại rơi vào trong không gian tinh thần kỳ lạ của Kỳ Lân tiền bối, nơi này chính là “Thế giới” của tiền bối.
Đó là một cõi ảo và phi thực tế được sáng tạo ra bởi tinh thần lực cường đại của Kỳ Lân tiền bối.
Vốn dĩ, với đạo hạnh của tôi, căn bản là không thể nào tiếp cận được với một không gian tinh thần như vậy.
Nhưng chẳng hiểu chó ngáp phải ruồi thế này, tôi lại có thể vào được nơi này.
Kỳ Lân tiền bối lại lần nữa xuất hiện ở trên vòm trời, khi nhìn thấy tôi ở chỗ này, ông ấy đã cất chất giọng trầm trầm:
“Nhóc con, cậu cũng thật là đặc biệt, có thể xuất hiện liên tiếp ở chỗ này…”
Tôi xấu hổ nhìn thân thú khổng lồ đang di chuyển trên bầu trời:
“Tiền bối, tôi cũng không biết vì sao bản thân tôi lại có thể tới được nơi này.
Kỳ thật, tôi đã lên giường đi ngủ rồi…”
Tôi cứ đúng y như sự thật mà nói, nhưng tiền bối lại có vẻ chẳng để bụng:
“Thôi thôi, nếu nguyên thần của cậu đã có thể tới được đây, vậy chứng tỏ quá khứ của cậu cũng chẳng hề tầm thường, nên căn nguyên cũng chẳng giống như người khác.
Cậu cứ tiếp tục tu luyện ở nơi này đi! Như vậy, sức mạng nguyên thần của cậu cũng sẽ được tăng cao!”
Nói xong, âm thanh của tiền bối liền biến mất, ông ấy không nói thêm gì nữa.
Tôi nghe đến đó thì có hơi nhíu mày, trong miệng thì thầm: Chứng minh rằng quá khứ của tôi không hề tầm thường, nên căn nguyên cũng chẳng giống như người khác sao?
Tiền bối đang có ý gì đây?
Quá khứ mà ông ấy nhắc tới, chắc hẳn là kiếp trước của tôi rồi.
Rốt cuộc thì kiếp này tôi là ai cơ chứ, chỉ là một kẻ thua cuộc ngồi bán vàng mã mà thôi.
Nhưng còn kiếp trước tôi lại là người thế nào?
Có phải tôi là đại địa chủ hay không? Hay là một tên bán cao da chó? Hoặc là vương gia hoặc một vị công tử con nhà giàu nào đó?
Tôi bắt đầu suy nghĩ miên man, nhưng trong tiềm thức, tôi nghĩ đến đá Tam Sinh ở âm phủ.
Mẹ nó, có lẽ nào tôi đã tới tận âm phủ rồi, mà chưa tới nơi trước đá Tam Sinh soi chiếu không?”
Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra, mình đã quên hết những mảnh ký ức vụn vặt của kiếp trước rồi.
Tôi chỉ nhớ mơ hồ hoặc thậm chí chỉ nhớ mang máng về một chàng trai trẻ đang tập võ.
Những gì xảy ra tiếp theo đã hoàn toàn bị lãng quên.
Sau đó là cảnh tượng tại kiếp này của tôi, đó là một đứa bé còn quấn trong tã lót được sư phụ bế lên, còn nhìn thấy lão Phong, Tiểu Mạn, Dương Tuyết và những người khác.
Những phần còn lại, về cơ bản tôi cũng đã bị quên hết.
Sau khi ngẩn người ra một lúc, tôi cũng không cố gắng nhớ lại làm gì nữa.
Rốt cuộc cũng đã lâu rồi, nếu đã quên thì cứ quên đi thôi!
Nói không chừng, đó là do di chứng của việc trở về từ âm phủ cũng nên.
Cho nên, tôi ngừng suy nghĩ về điều đó và khoanh chân ngồi xuống.
Giống như đêm qua, tôi lại bắt đầu tu luyện nguyên thần ở bên trong thế giới tinh thần của tiền bối.
Nếu tất cả những chuyện này mà để cho mấy lão cổ hủ của mấy ông lớn ở trong Đạo môn biết được, họ nhất định sẽ kinh ngạc đến mức há hốc miệng ra.
Trong việc tu luyện nguyên thần, người ta đều phải đạt tới cảnh giới Đạo Tôn mới có thể bắt đầu tìm hiểu và thử tu luyện.
Phải tới khi đạt tới cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ, hoặc thậm chí là đỉnh phong, thì mới có thể chính thức tu luyện.
Nhưng tôi thì hay lắm, mẹ kiếp, mới chỉ là tên nhãi đạt tới cảnh giới Đạo Vương, thế nhưng lại được phép tu luyện nguyên thần chính thức.
Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài, e rằng sẽ khiến cho mấy ông lớn trong Đạo môn bị chọc cho tức chết mất.
Cơ hội nghịch thiên như vậy không phải ai cũng có thể gặp được...
*****
Tôi bắt đầu nhắm mắt tu hành bên trong thế giới tinh thần của Kỳ Lân tiền bối.
Tuy rằng tôi tu luyện ở chỗ này, nhưng bên ngoài cơ thể của tôi lại đang ngủ.
Kết quả cuối cùng là, cơ thể thì được nghỉ ngơi, nguyên thần cũng trở nên mạnh hơn vì được tu luyện.
Trong lúc tu luyện, thi thoảng Kỳ Lân tiền bối lại tán gẫu với tôi vài câu.
Đôi khi tôi cũng có thể cảm nhận được, những đợt ánh sáng màu đỏ đen đan xen toả ra từ trên vòm trời.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi cảm thấy có chút “Mệt mỏi”, liền mở mắt ra.
Trên vòm trời, giọng nói của tiền bối lại vang lên:
“Cũng hòm hòm rồi đấy, cậu có thể trở về rồi!”
Âm thanh này không quá lớn, hơn nữa, tiền bối vừa dứt lời, một cơn gió đã thổi về phía tôi.
Rồi mọi chuyện sau đó diễn ra y hệt đêm hôm qua, cả người tôi đều bị hất ra ngoài, ngã xuống khỏi bệ đá, rơi xuống vách núi.
Tiếp đó là một màn đen vô tận.
Đến khi tôi thức dậy một lần nữa, đã là ngày hôm sau rồi.
Cũng giống như ngày hôm qua, bởi vì nguyên thần được tu luyện rất tốt, mà thân thể cũng được nghỉ ngơi…
Cho nên, tôi chỉ cảm thấy rằng toàn bộ cơ thể và tinh thần đều rất tốt, tràn đầy năng lượng.
Dù rằng tôi vẫn chưa tỉnh giấc hoàn toàn, nhưng lại thấy nhanh nhẹn, linh hoạt cực kỳ.
Lão Phong còn đang ngủ, tôi cũng không quấy rầy cậu ấy.
Tôi bật TV lên, rồi ra cửa phòng hút thuốc lá.
Âm lượng được tôi điều chỉnh tới mức rất nhỏ, rồi tùy tiện xem TV.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bản tin địa phương, tôi lại bỗng nhiên bị thu hút.
“Thông qua tin tức mà phóng viên chúng tôi tìm hiểu được, ngày hôm qua, thành phố của chúng ta đã ghi nhận được 23 ca bệnh nhân bị bệnh dại…”
Nói tới đây, hình ảnh đã được chuyển tới bệnh viện.
Tôi thấy, một số bệnh nhân trông như đã nổi điên thực sự, không ngừng điên cuồng giãy giụa trên giường bệnh, mà trong miệng còn phát ra tiếng gầm gừ, gào thét.