Bọn họ bị trói chặt trên giường bệnh, cũng bị nhiều bác sĩ bao vây, tiến hành theo dõi và chẩn đoán bệnh…”
Bởi vì hình ảnh có chút “đáng sợ”, cho nên thời lượng phát sóng rất ngắn.
Chẳng mấy chốc, một vị bác sĩ họ Ngôn, đã trực tiếp thăm khám xuất hiện trên màn hình.
“Bệnh viện chúng tôi đã tiếp nhận 23 ca có nghi ngờ là mắc bệnh dại, theo chẩn đoán bước đầu của chúng tôi, chắc chắn đây là dịch bệnh dại, và đã xuất hiện dạng đột biến.
Ngay tại đây, tôi xin đưa ra cảnh cáo với toàn bộ nhân dân thành phố, tuyệt đối không nên ăn thịt động vật chưa qua kiểm định, đi tới những nơi chó hoang hoặc chó dại hay sinh sống.
Một khi cảm thấy cơ thể có chịu, hoặc xuất hiện vết thương do động vật cắn phải, thì phải lập tức tới bệnh viện tiêm phòng vắc xin phòng bệnh ngay…”
Vị bác sĩ họ Ngô kia lải nhải, dây dưa mất một lúc.
Tuy nhiên, qua những đoạn video ngắn ở trong bản tin, tôi có thể nhìn thấy người phụ nữ đã phát bệnh ở trong thành Phượng Hoàng mà chúng tôi đã gặp ngày hôm qua.
Nói cách khác, 23 người bệnh nhân này rất có khả năng đều là những người bị hạ cổ trùng.
Hiện tại, bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết cắn người.
Hơn nữa, bọn họ căn bản không hề bị mắc bệnh dại gì cả, mà là bị trúng cổ thuật, vì thế mới bị biến dị.
23 người, thế mà đã có tới 23 người bị hại rồi.
Tôi cau mày, chỉ trong vòng một ngày, vậy mà đã xuất hiện nhiều người như vậy.
Có trời mới biết được những người này đã cắn chết bao nhiêu người.
Hơn nữa, báo chí không hề đưa tin về số người đã thiệt mạng, hiển nhiên là nó đã được giấu kín.
Rốt cuộc thì chuyện này cũng gây ra ảnh hưởng quá lớn, nếu xử lý không khéo, sẽ có khả năng gây ra một cuộc đại khủng hoảng trong dư luận.
Sau đó là một loạt các thông tin có liên quan.
Gì mà bộ kiểm dịch, bộ công an, quản lý đô thị, cục an toàn thực phẩm,… loạn xì ngầu cả.
Cuối cùng, còn có mấy vị chuyên gia ra mặt, đại khái là nhắc nhở người dân trong thành không cần quá lo lắng làm gì…
Mà lúc này, lão Phong cũng tỉnh giấc.
Thấy tôi đang ngồi xem thời sự, cậu ấy liền hỏi một câu: “Lão Đinh. Xem gì đấy?”
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười:
“Cậu xem đi! TV đã đưa tin rồi, chỉ trong vòng hôm qua, đã có 23 người trúng cổ.
Nhưng số lượng người bị cắn chết, thì họ lại chẳng để lộ ra dù chỉ là một chút…”
“Cái gì? Hai mươi, 23 người? Nhiều như vậy sao?”
“Còn không phải sao, nhưng chắc chắn thời sự chưa thống kê được hết đâu, số lượng người bị trúng cổ thực sự, hiện tại còn lại một ẩn số…” Tôi tiếp tục nói.
Lão Phong chỉ cảm thấy đầu mình đầy vạch đen, sự tình đã quá lớn rồi.
Tên cổ sư độc ác kia đã hại quá nhiều người.
Tôi và lão Phong cùng trò chuyện vài câu, sau đó đi đánh răng rửa mặt.
Vừa làm xong thì nghe có tiếng ai đó gõ cửa, tôi đi ra mở cửa, thấy đó là Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh.
Hai cô nàng tới gọi chúng tôi xuống tầng ăn sáng, tôi và lão Phong cũng chẳng nấn ná thêm, lập tức đi xuống tầng theo hai cô ấy.
Khi xuống tới dưới tầng, tôi phát hiện ra sáu kiệt Tấn Tiệp Môn và Tử U đã đều đợi sẵn rồi.
Tôi đem tin tức trước đó mình xem được trong thời sự ra kể cho mọi người nghe.
Mọi người cũng đều rất kinh hãi, 23 người, chuyện này cũng chẳng phải là chuyện nhỏ nữa.
Mọi người vừa ăn sáng, vừa nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Tuy nhiên, chúng tôi mới chỉ ăn được một nửa, Hồ Mỹ đang ngồi trong một góc đột nhiên có động tĩnh.
Con ngươi của cô ấy rụt lại, chợt lên tiếng: “Cá trê yêu kia tới rồi…”
Vừa nghe được lời này, trong lòng mọi người đều khẽ run lên, đồng loạt quay đều nhìn lại phía sau.
Quả nhiên, phía sau xuất hiện một tia yêu khí.
Chúng tôi đều có thể cảm nhận được, sau đó, liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi có diện mạo bình thường đang bước vào trong nhà ăn của khách sạn.
Người tới không phải ai khác, chính là cá trê yêu sống trong sông Phượng Hoàng, Tiểu Ngư.
Thấy Tiểu Ngư tới, Dương Tuyết là người đầu tiên lên tiếng: “Chính là cô ấy sao?”
Tôi hiểu được ý của cô ấy, Dương Tuyết đang hỏi có phải cá trê yêu chính là yêu quái đã tìm ra được tung tích của Nhện Quỷ hay không.
Tôi lập tức gật đầu: “Không sai, cô ấy chính là Tiểu Ngư.”
Nói xong, tôi giơ tay ra hiệu cho Tiểu Ngư, trong miệng hô: “Tiểu Ngư, bên này!”
Tiểu Ngư có hơi sợ người lạ, hơn nữa thấy chỗ chúng tôi đang ngồi có một đám người trừ tà, lúc này vẻ mặt cô ấy lộ rõ vẻ lo sợ.
“Đinh, Đinh đạo trưởng…”
Nói xong, Tiểu Ngư bước nhanh về phía tôi.
“Thế nào? Có manh mối rồi sao?”
Vương Hổ trực tiếp đứng lên, sốt ruột dò hỏi.
Tiểu Ngư đi đến trước bàn chúng tôi ngồi, vừa đi vừa liên tục gật đầu: “Có, có rồi.”
Cô gái này có chút nhát gan, chỉ luôn vâng vâng dạ dạ.
Tôi nhanh chóng nhích sang một bên, bảo cô ấy ngồi xuống.
Những người còn lại nghe được câu trả lời của Tiểu Ngư, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.
Nhện Quỷ, loại tà vật tới từ dị vực này cần phải diệt trừ.
Có được manh mối rồi, như vậy chúng tôi có thể tìm được ả ta, sau đó nghĩ cách giết ả.
Giờ phút này, Vương Thanh cũng hỏi một câu:
“Vậy cô nói mau lên, ả ta hiện đang trốn ở chỗ xó xỉnh nào?”
Tiểu Ngư rất căng thẳng, cơ thể đã cứng đờ, chỉ biết hỏi gì đáp nấy:
“Bạn bè sống trong sông có nói cho tôi biết, yêu quái Nhện Quỷ kia đang trốn trong một hang đá ở phía đông, cách thành Phượng Hoàng 50 dặm (khoảng 80km), bên ngoài hang động đó là một rừng trúc.”
Nghe đến đó, Vương Phượng vội lấy di động ra, kiểm tra bản đồ.