Nhện Quỷ, cô ấy cũng biết được một chút về loài này.
Đó là một ả yêu quái vô cùng cường đại, bình thường Tiểu Ngư sẽ không dám chọc tới.
Yêu nguyên của yêu quái này đương nhiên cũng rất mạnh mẽ.
Đều là yêu quái, nên đương nhiên cô ấy cũng có thể hấp thu được yêu nguyên của ả, từ đó gia tăng công lực của mình.
Nếu thật là như vậy, thì Tiểu Ngư sẽ chiếm được món hời rất lớn.
Tiểu Ngư kích động: “Cảm, cảm ơn đạo trưởng……”
Nói xong, Tiểu Ngư lại định quỳ xuống.
Tôi vội vàng đỡ lấy cô ấy:
“Đừng vội cảm ơn tôi. Vẫn chưa rõ liệu chúng tôi có thể diệt trừ được ả yêu quái kia hay không mà!”
Tiểu Ngư kích động đáp lại:
“Các vị đạo trưởng đã ra tay, nhất định có thể diệt trừ được ả yêu quái độc ác đó!”
Tôi mỉm cười, lại nói với Tiểu Ngư:
“Trước tiên cứ lên kế hoạch như vậy đã! Cô để lại cách liên lạc cho chúng tôi, rồi cứ quay về sông đợi.
Một khi bên chúng tôi có hành động, tôi sẽ tới bờ sông báo cho cô!”
Tiểu Ngư liên tục gật đầu, rồi lấy ra từ túi áo một vỏ ốc xà cừ.
Sau đó, cô ấy nói với tôi:
“Đinh đạo trưởng, anh, anh chỉ cần thổi vào vỏ ốc này, tôi sẽ tới nhanh nhất có thể.”
Tôi giơ tay định lấy thì phát hiện ra đó là một loại ốc đặc biệt, chỉ tìm thấy được ven khu vực Tương Tây này mà thôi.
Nó chỉ lớn bằng một nắm tay người trưởng thành, có màu đen nhánh và rất rắn chắc, gõ vào nghe tiếng giòn vang, nhưng âm thanh có thể truyền đi rất xa.
Sau khi đánh giá vỏ ốc kia vài lần, tôi chạm chạm vào đầu của Tiểu Ngư:
“Được rồi Tiểu Ngư, hai ngày nay cô đã vất vả rồi.
Cô trở về trước đi!”
Đối phương nghe xong, liên tục gật đầu.
Sau đó, cô ấy chào tất cả mọi người chúng tôi một lượt, vô cùng lịch sự và đầy đủ lễ nghi như một cô gái cổ đại.
Cuối cùng, Tiểu Ngư mới xoay người rời đi.
Nhìn Tiểu Ngư rời đi, tôi cũng cất vỏ ốc kia đi.
Ngay sau đó, liền nghe thấy lão Phong lên tiếng:
“Hiện tại, chúng ta đã có được địa chỉ của Nhện Quỷ, giờ chỉ còn chờ đợi viện binh của phái Cản Thi nữa thôi!”
Lão Phong nói xong, Vương Thanh cũng tiếp lời:
“Đã qua được hai ngày rồi, thế mà người của phái Cản Thi còn chưa thấy tới, cũng chậm quá đấy!”
Nhưng mọi người cũng chỉ có thể chờ đợi, bởi vì chúng tôi không có cách nào để trực tiếp liên hệ với viện binh của phái Cản Thi.
Kế tiếp, mọi người cùng ngồi phân tích và bàn bạc về tình hình hiện tại.
Thứ mà chúng tôi phải đối mặt hiện tại chính là Nhện Quỷ, một loài yêu vật tới từ dị vực.
Ngoài ra còn có cả tên cổ sư tà ác kia, kẻ có thể dùng cổ trùng tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào.
Bất kể chúng tôi phải đối mặt với điều gì, thì mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Nhưng nếu mãi mà viện binh chưa tới, chuyện kế tiếp mà chúng tôi phải vẫn chỉ là chờ đợi mà thôi.
Đồng thời, chúng tôi sẽ tiếp tục thu thập thông tin trong thành Phượng Hoàng, mong có thể tìm ra được cổ sư hoặc đồng lõa của tên đó.
Đương nhiên, đây là một khối lượng công việc khổng lồ, cho dù tất cả chúng tôi đều ra ngoài tìm kiếm, cũng chưa chắc có thể tìm được.
Bởi vậy, chúng tôi chỉ có thể ra ngoài mà chờ vận may tới mà thôi.
Nhưng hiện tại, điều chúng tôi có thể làm cũng chỉ có thể là vậy mà thôi.
Sau đó, mọi người bắt đầu tách nhau ra, tất cả đều tìm kiếm khắp thành Phượng Hoàng.
Ngoài việc phải cảnh giác với những bệnh nhân bị hạ cổ trùng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, chúng tôi còn phải tìm kiếm những người có thể là cổ sư hạ cổ trùng lên người thường nữa.
Tuy nhiên, vận may lại chẳng mỉm cười với mấy người chúng tôi.
Tìm từ sáng đến tối, chúng tôi gần như chẳng hề có chút thu hoạch nào.
Chờ khi mọi người trở lại khách sạn lần nữa, đã là 8 giờ tối.
Nhưng chỉ có duy nhất một tin, tình hình bệnh dại đã lan rộng.
Hiện tại, không chỉ có mỗi thành Phượng Hoàng và các khu vực lân cận, mà tình hình còn bắt đầu lan rộng ra một số khu đô thị lân cận.
Hơn nữa, số người nhiễm phải cổ trùng đã tăng lên từ con số 23 người ngày hôm qua, lên tới 58 người.
Lần này, toàn bộ người dân tại Tương Tây quả thực đã bắt đầu sợ hãi.
Rất nhiều địa phương khác cũng đã lên kế hoạch dự phòng khẩn cấp.
Tất cả nguyên nhân bị đổ lên đầu đám chó mèo hoang, đi lang thang trong thành, một khi người ta gặp phải chó mèo hoang, sẽ lập tức đánh chết chúng…
Rất nhiều bản tin đã bắt đầu tập trung vào “dịch bệnh” vừa xuất hiện ở khu vực này.
Mặc dù chúng tôi biết rằng, cái gọi là “dịch bệnh” này kỳ thật chẳng hề có liên quan gì đến mấy con chó con mèo hoang cả.
Nhưng chúng tôi lại không có quyền để lên tiếng.
Bởi vì chúng tôi không thể nào chạy tới bộ kiểm dịch mà nói với bọn họ: Ấy! Thật ra là do có người hạ cổ, những người bị bắt kia không phải bị bệnh dại, mà là bị trúng cổ.
Tôi nghĩ nếu mình thực sự làm như vậy, người ta chắc chắn sẽ coi chúng tôi như bệnh nhân tâm thần, chứ chẳng có được hiệu quả gì.
Chuyện duy nhất chúng tôi có thể làm bây giờ chỉ có thể là chờ đợi, chờ đợi lực lượng của Đạo môn can thiệp vào chuyện này, chờ đợi cơ hội.
Một khi có manh mối, chúng tôi sẽ diệt trừ tên cổ sư kia trước tiên.
Chỉ có như vậy, mới có thể thực sự ngăn cản được những sự cố như vậy diễn ra lần nữa.
Tâm trạng của mọi người đều không thể tốt lên được.
Bởi tên cổ sư nọ thì vẫn đang hạ cổ tùng lung tung, mà thân là những người trừ tà, nhưng chúng tôi lại chẳng có cách nào cả…