Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2118

Chương 2118 Chương 2118

Hôm nay, ngoại trừ tin tức tốt mà Tiểu Ngư mang đến…

Còn lại, chúng tôi chẳng có thêm bất cứ tin tức tốt nào khác nữa.

Nhất quan trọng là, đã ba ngày nay rồi, viện binh từ phái Cản Thi kia thì con mẹ nó vẫn chưa thấy tới.

Cho dù có ngồi xe lửa mà tới, thì lúc này cũng nên ló mắt ra rồi chứ?

Phải biết rằng, phái Cản Thi này chỉ ở ngay gần khu vực Tương Tây mà thôi.

Nếu dốc toàn lực để đối phó, thì cùng lắm chỉ mất nửa ngày là họ có thể chạy được tới thành Phượng Hoàng rồi.

Mọi người đều có vẻ buồn bực, lúc này khi ngồi ăn cùng nhau, chúng tôi chẳng có chút tâm tình nào để ăn uống cả.

Vương Hổ không nhịn được mà mắng một tiếng:

“Mụ nội nó, nếu để cho tôi bắt được tên cổ sư kia, tôi không đánh tan hồn phách của tên này thì không chịu được…”

“Tên cổ sư này đã làm không ít việc ác, nhưng đáng giận nhất vẫn là phái Cản Thi kia, đúng là lề mà lề mề!”

Vương Phượng mở miệng, tức đến nỗi đập mạnh đôi đũa trong tay xuống.

“Sư muội, em đừng nhắc tới phái Cản Thi nữa. Mẹ nó, lần trước đệ tử của phái Cản Thi kia còn bắt tay với đám côn đồ bắt nạt kẻ yếu đấy…”

Vương Thanh vừa nói vừa nghĩ đến ngày mình bị trói trong tòa nhà nhỏ, còn bị đánh đến bầm dập mặt mũi.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Tử U đột nhiên vang lên.

“Keng keng keng…”

Tử U cũng không để ý, lập tức nhấc điện thoại lên.

Nhưng khi cô ấy nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, sắc mặt đã khẽ thay đổi.

Bởi vì người gọi điện cho cô ấy, chính là chưởng môn của Tử Vân Tông, Thanh Diệp đạo trưởng - Vương Tiềm.

Sắc mặt của Tử U trở nên nghiêm túc hẳn, cô ấy vội vàng ra hiệu bảo mọi người im lặng.

“Là sư phụ của tôi, Thanh Diệp đạo trưởng!”

Mọi người vừa nghe đến tên của Thanh Diệp đạo trưởng, đều sửng sốt một chút, sau đó lập tức giữ im lặng.

Thanh Diệp đạo trưởng chính là chưởng môn của Tử Vân Tông, người này không chỉ có đạo hạnh cao thâm, mà tính tình cũng rất nghiêm khắc.

Hơn nữa, vị đạo trưởng này thành danh từ sớm, từ khi còn trẻ, đạo trưởng đã có được tu vi hơn người, trở thành một trong những tinh anh của Đạo môn.

Tử U thấy mọi người đã ngừng nói, lúc này mới dám nhận điện thoại: “Sư phụ!”

Tử U vừa dứt lời, mấy người chúng tôi đều nghe được loáng thoáng trong điện thoại một giọng nam trầm và khỏe:

“U Nhi, có phải con vẫn đi cùng mấy người Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn hay không?”

Vừa nghe được lời này, tôi cùng lão Phong không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.

Xem ra Thanh Diệp đạo trưởng đã biết được, Tử U đang ở cùng với chúng tôi!

Tử U cũng không giấu giếm, trực tiếp trả lời:

“Đúng vậy sư phụ, chúng con vẫn luôn ở bên nhau, hiện tại chúng con đang ở thành Phượng Hoàng, Tương Tây!”

“Ừm, vậy là tốt rồi.

Vừa rồi vi sư nhận được lời xin giúp đỡ từ phía phái Cản Thi, họ muốn các con lập tức tới khu rừng phía nam ở thành Phượng Hoàng, nghĩ cách cứu viện cho các đệ tử của phái Cản Thi…”

Chúng tôi đang ngồi trong phòng riêng, lúc này hiện trường rất yên tĩnh.

Cho nên, mỗi một người đều có thể nghe rõ được lời này.

Ai nấy đều lộ rõ vẻ kinh hãi.

Tình huống này là thế nào? Nghĩ cách cứu nhóm đệ tử của phái Cản Thi ư?

Mẹ khiếp, đây không phải là địa bàn của phái Cản Thi à? Còn cần mấy đạo sĩ ngoại lai như chúng tôi tới cứu viện sao?

Rốt cuộc bọn họ đã gặp phải thứ gì?

Trong lòng mọi người hiện giờ đều ngổn ngang suy nghĩ, Tử U cũng hỏi lại một câu:

“Sư phụ, chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Hiện tại sư phụ cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng sư phụ nghe lão Bàng nói, mấy đệ tử của phái Cản Thi đúng là tới đây để giúp đỡ các con trong việc tiêu diệt Nhện Quỷ.

Nhưng không biết lớ ngớ thế nào mà bọn họ lại gặp phải một đám cổ sư tà đạo, hiện giờ đang chiến đấu kịch liệt trong rừng.

Hiện tại cả đám đệ tử ấy đều đang gặp nguy hiểm, cho nên mới phải gửi tin cầu cứu…”

Nghe đến đó, trong lòng mọi người lại thấy hoảng sợ một phen.

Chúng tôi đã bảo mà, vì sao mãi chưa thấy một viện binh của phái Cản Thi nào ló mặt tới.

Hoá ra là họ gặp phải rắc rối trên đường, không, từ từ đã, là cổ sư tà đạo ư?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ đó chính là đám cổ sư đã hạ cổ người dân?

Trong lòng tôi kinh nghi, đột nhiên nảy ra suy nghĩ như trên.

Mà Tử U lại liên tục gật đầu, nói rằng chúng tôi sẽ lập tức hành động ngay.

Sau đó, cô ấy ngắt điện thoại.

Tử U vừa mắt ngắt cuộc gọi, đã nhanh chóng nói với chúng tôi:

“Các vị, lời vừa rồi mọi người đều đã nghe thấy rồi đấy! Các vị đồng đạo của phái Cản Thi đang bị đám cổ sư tà đạo bao vây, chúng ta cần phải đi cứu họ ngay!”

Vương Thanh nghe xong, vội trả lời ngay:

“Tuy rằng tôi chẳng có thiện cảm với phái Cản Thi, nhưng là một người trừ tà của chính phái, tôi cũng chẳng có lý do nào để từ chối cả!”

“Được rồi, đại sư huynh nói thế nào thì chúng tôi sẽ làm theo như thế!”

“Vậy chúng ta đi nhanh lên!”

“…”

Sáu người Tấn Tiệp Môn lần lượt lên tiếng.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, điện thoại của Dương Tuyết và điện thoại của Từ Lâm Tĩnh cũng vang lên.

Người gọi tới hóa ra đều là chưởng môn của hai phái, là Phi Hồng chân nhân và Liệt Hỏa chân nhân.

Hai cô gái không dám chậm trễ, vội vàng nhận máy.

Kết quả, họ đều bất ngờ nhận được thông báo y hệt những gì Thanh Diệp chân nhân, chưởng môn Tử Vân Tông vừa mới nói.

Đều là lời cầu cứu của mấy đệ tử phái Cản Thi, thông báo cho mấy đệ tử Đạo môn lân cận thành Phượng Hoàng, lập tức tới khu rừng phía nam thành Phượng Hoàng để cứu viện.

Bình Luận (0)
Comment