Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2119

Chương 2119 Chương 2119

Từ đây có thể thấy được, đám đệ tử của phái Cản Thi này ắt đã gặp phải nguy hiểm cực lớn, tình hình đã rất nguy cấp.

Con mẹ nói, tình hình hiện tại đã kinh động tới ba vị chưởng môn của ba phái lớn rồi, hơn nữa, còn khiến cho họ phải đích thân thông báo cho đệ tử của mình, yêu cầu các đệ tử ở thành Phượng Hoàng phải hành động ngay lập tức.

Mặc dù không rõ có bao nhiêu đệ tử của phái Cản Thi đang bị bao vây, nhưng lần này chúng tôi nhất định phải giúp đỡ bọn họ.

Sau khi hai cô nàng kia ngắt cuộc gọi, tôi đã đứng lên và nói thẳng:

“Mọi người, xem ra tình hình hiện tại đã rất nguy cấp.

Nó đã kinh động tới cả ba vị chưởng môn, vì thế chúng ta phải hành động nhanh lên, ba phút sau tập hợp trước cửa khách sạn.”

Mọi người đều biết tình hình nghiêm trọng, đều là người trong Đạo môn với nhau, đương nhiên chúng tôi không thể từ chối việc giúp đỡ và diệt yêu trừ ma.

Hơn nữa, lúc này đây, có thể kẻ địch chính là đám cổ sư độc ác đã tạo ra tình hình hỗn loạn ở trong thành Phượng Hoàng này.

Ngay khi tôi vừa dứt lời, mọi người lập tức hành động.

Mọi người đi thẳng về phòng của mình với tốc độ nhanh nhất.

Tôi và lão Phong cũng chẳng khác gì, chẳng bao lâu sau, cả hai chúng tôi đều mang theo trang bị của riêng mình.

Tôi mang theo kiếm Thái Nguyên, Linh Đao, cùng mấy lá bùa linh tinh, …

Lão Phong thì mang theo Bảo Kính Tử Kim, châm bạc và thuốc men, …

Ba phút sau, tất cả chúng tôi đều đã chuẩn bị xong, mọi người đã tập hợp tại cửa của khách sạn Phiêu Vân.

Vương Thanh đã lái chiếc xe Minibus của mình ra, bởi vì thời gian gấp rút cho nên chúng tôi chỉ có thể tự lái xe mà thôi.

Chúng tôi có tổng cộng mười hai người, Hồ Mỹ có thể biến thành hồ ly nhỏ, nên chỉ còn lại cả thảy mười một người.

Mười một người chen chúc trên một chiếc xe, cũng khá là chật chội.

Nhưng hiện tại chúng tôi cũng chẳng để ý tới điều đó, mà tất cả đều trèo lên xe.

Trong xe vô cùng chật chội, đến nỗi chúng tôi chẳng có không gian để di chuyển nữa.

Nhưng không ai phàn nàn dù chỉ là một cậu, bởi nhiệm vụ chính của chúng tôi chính là trảm yêu trừ ma.

Mặc dù đây là một nhiệm vụ rất khó, nhưng bản thân là những người trừ tà, chúng tôi buộc phải làm điều đó.

Vương Thanh thấy người đã tới đông đủ, thì lập tức nhấn chân ga, tiếng động cơ kêu lên “ong ong ong”. Chiếc xe Minibus đã chạy về hướng rừng cây nhỏ ở phía nam thành Phượng Hoàng.

Suốt một đường này, Vương Thanh đã gần như hoá thành một tay đua xe, tuy rằng xe đã vượt quá tải trọng, động cơ thì gầm rú, nhưng điều đó không hề làm ảnh hưởng gì tới quyết tâm diệt yêu trừ ma của chúng tôi.

Thành Phượng Hoàng cũng không quá lớn, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã tới được khu rừng nhỏ ở phía nam thành Phượng Hoàng.

Tới đây, con đường cũng đã kết thúc.

Ở phía trước chính là rừng núi.

Căn cứ vào manh mối đã có, các đệ tử của phái Cản Thi hẳn đã bị nhốt trong khu rừng phía trước.

Mọi người lần lượt mở Thiên Nhãn ra để dễ dàng tiến về phía trước trong đêm tối.

Ngay sau đó mọi người cầm lấy đuốc, rồi trực tiếp đi thẳng vào trong rừng.

Hồ Mỹ đi trước để dò đường, còn chúng tôi thì bám sát phía sau.

Đoàn người dường như đã hoá thành những chiếc bóng hư ảo, thấp thoáng giữa núi rừng.

Càng đến gần, chúng tôi càng cảm nhận rõ ràng được sự dao động của đạo khí bên trong không trung.

Hiển nhiên, ngay ở phía trước chúng tôi, đang có những đạo sĩ chiến đấu với nhau.

Đi bộ được chừng 10 phút, từ bên trong rừng cây u ám phía trước, không ngừng truyền tới những tiếng đánh nhau…

*****

Tại khu rừng ở phía nam thành Phượng Hoàng.

Bao gồm cả Hồ Mỹ, nhóm chúng tôi có cả thảy 12 người.

Giờ phút này, sắc mặt của mỗi một người trong đám chúng tôi đều trở nên ngưng trọng.

Cầm chắc pháp khí trong tay, chúng tôi không ngừng tiến sâu vào trong rừng rậm.

Căn cứ vào tin tức có được, mấy đệ tử của phái Cản Thi hiện đang bị vây khốn ở bên trong khu rừng rậm này.

Càng đi sâu vào trong rừng, chúng tôi càng nghe rõ thấy tiếng đánh nhau.

Hồ Mỹ đi trước dẫn đường, cô ấy dùng mũi đánh hơi vài cái, sau đó quay đầu lại và nói với chúng tôi:

“Ở phía trước có hơi thở của người sống!”

Nghe được lời này, tôi cũng quay lại nói với mọi người:

“Mọi người tăng tốc độ lên, hình như tình thế có chút không ổn rồi!”

Nói rồi, chúng tôi lại tăng tốc về phía trước.

“Vèo vèo vèo…”

Mỗi một người chúng tôi đều như hoá thành những tia chớp màu đen, không ngừng xuyên qua rừng rậm.

Tiếng đánh nhau ở phía trước càng lúc càng lớn.

Những tiếng nổ vang của bùa chú, tiếng chém giết, tiếng kêu la, … những âm thanh hỗn loạn không ngừng truyền vào trong tai chúng tôi.

Sau khi chạy về phía trước khoảng 200 mét, chúng tôi đã chạy lên được một đỉnh núi nhỏ.

Nhưng khoảnh khắc chúng tôi chạy được lên đỉnh núi, mọi người đều choáng váng.

Tôi nhìn thấy vô số rắn rết và côn trùng ở phía dưới chân núi.

Trên mặt đất, la liệt những trùng độc.

Giữa không trung cũng có rất nhiều côn trùng độc đang bay lượn.

Ngoại trừ những điều này, ở chính giữa, có khoảng 200 người đang hỗn chiến.

Dưới Thiên Nhãn, tôi có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng phía bên dưới.

Trong đó có một nhóm người đều mặc đạo bào màu tro đen, mỗi người đều cầm một cây thước màu đen nhánh trong tay.

Chúng chính là đám người kiểm soát đám côn trùng, rắn rết và khói độc.

Phe còn lại, quân số rõ ràng đang rơi vào thế bất lợi.

Phe nọ ước chừng chỉ có hơn 30 người, lúc này họ đang bị hơn một trăm người bao vây.

Bình Luận (0)
Comment