Rất nhiều người đã xuất hiện quyết tâm quyết tử.
Nhưng thủ lĩnh của đám cổ sư lại không chấp nhận điều này.
Trong suy nghĩ của gã, đám đệ tử của chính phái này chỉ đang giãy giụa trước khi chết mà thôi.
Chỉ cần gã hạ lệnh, hàng trăm cổ sư sẽ đồng loạt điều khiển trùng độc của mình xông lên.
Trận chiến sẽ được giải quyết trong vòng vài phút nữa.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của gã hiện lên một nụ cười.
Cùng lúc đó, tên nọ chậm rãi giơ lên tay.
Ngay khi tia sáng cuối cùng từ viên ngọc Phòng Trùng biến mất, cuộc tấn công sẽ sẽ nhanh chóng được khởi xướng.
Tuy nhiên, ngay vào lúc mấu chốt này, đàn côn trùng xung quanh đột nhiên trở nên xao động.
Tiếng “xèo xèo xèo” vang lên có vẻ rất bồn chồn.
Thân là cổ sư, đương nhiên bọn chúng cũng là những người đầu tiên cảm nhận được sự bất ổn.
Họ có thể cảm nhận được bất kỳ sự thay đổi nào trong cảm xúc của đám côn trùng.
Rõ ràng là những con cổ trùng xung quanh đã cảm nhận được điều gì đó, cho nên lúc này chúng mới xuất hiện sự bồn chồn như vậy.
Đám cổ sư xung quanh đều tỏ ra nghi ngờ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao lũ rắn của tôi lại lùi về sau như thế?”
“Tại sao bầy côn trùng của tôi lại trở nên hoảng loạn vậy?”
“Trùng độc biết bay của tôi làm sao thế này?”
“…”
Trong lúc nhất thời, các cổ sư không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ngay trong khung cảnh hỗn loạn này, một tên cổ sư đột nhiên nhìn về phía nam, dường như tên này đã nhìn thấy một ngọn lửa bốc lên cách đó trăm mét…
Nhìn thấy điều này, gã ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cổ trùng, tuy rằng là thứ có tính kịch độc, nhưng dù sao thì chúng cũng chỉ là côn trùng mà thôi, cực kỳ nhạy cảm với nhiệt độ.
Thậm chí, có một số loài côn trùng có thể chết ngay lập tức nếu nhiệt độ có sự chênh lệch, cho dù đó chỉ là một đến hai độ mà thôi.
Chắc hẳn là đám cổ trùng này đã cảm nhận được ngọn lửa kia, cho nên lúc này mới xuất hiện sự xao động như thế.
Vì thế, gã trực tiếp hô lên một tiếng:
“Nam, có đám cháy ở hướng nam…”
Kết quả là, tên này vừa dứt lời thì lại có một giọng nói khác vang lên:
“Ở phía đông cũng có đám lửa!”
“Không hay rồi, phía tây cũng có cháy…”
Sau khi ba tiếng kêu này vang lên, lửa lập tức bùng lên từ ba hướng: đông, tây và nam.
Ba ngọn lửa đã lập tức bốc thẳng lên ngọn cây.
Cây cối quanh đây chủ yếu đều là gỗ thông, cho nên ngọn lửa càng bốc lên nhanh chóng.
Lúc mới đầu chỉ có ba ngọn lửa nho nhỏ mà thôi, nhưng chỉ trong nháy mắt, chúng đã biến thành ba bức tường lửa khổng lồ.
Xung quanh không ngừng vang lên những tiếng “răng rắc” của cành khô cháy.
Mùi nhựa thông cháy khét cũng tràn ngập trong không khí.
Không khí xung quanh cũng trở nên nóng hơn chỉ trong giây lát.
Những đàn côn trùng kia vốn đã bồn chồn, nay lại càng trở nên xao động hơn, do sự thay đổi mạnh mẽ của nhiệt độ xung quanh.
Có một số loài cổ trùng đặc biệt, cực kỳ nhạy cảm với nhiệt độ.
Lúc này, bọn chúng gần như không chịu sự khống chế của đám cổ sư nữa, đồng loạt chạy trốn về phía bắc, nơi không có lửa.
Cho dù đám cổ sư có thi triển chú ấn đến mức nào đi chăng nữa, cũng hoàn toàn chẳng có hiệu quả:
“Mẹ nó, Phi Độc Trùng của tôi, mau trở về, trở về!”
“Không xong rồi, Hắc Độc Xà của tôi không chịu sự khống chế nữa!”
“Tôi cũng không thể khống chế được Bạch Nga của mình!”
“Ngọn lửa trên núi đang đến gần đàn cổ trùng của tôi, cổ trùng của tôi đã bỏ chạy tán loạn cả rồi…”
“…”
Ngọn lửa trên núi đang nhanh chóng lan tới gần, chỉ trong một cái chớp mắt, ngọn lửa đã trở nên cuồng nộ.
Nhiệt độ xung quanh cũng tăng cao đột ngột.
Những cổ trùng đó cơ bản đều trở nên hoảng loạn.
Các đệ tử của phái Cản Thi nhìn thấy cảnh này, cả đám đều ngây người ra, đám côn trùng hoảng sợ không phải là cơ hội tốt nhất để trốn thoát sao?
Không có côn trùng, cổ sư chiến đấu một mình, làm sao có thể trở thành đối thủ của đám đệ tử chính phái như bọn họ được?
Khi nghĩ đến điều này, cả đám đều tỏ ra phấn khích.
Thủ lĩnh của đám cổ sư cũng đã nghĩ tới điều này.
Nếu còn không tấn công, chờ đến khi đám cổ trùng đều bị lửa trên núi doạ chạy hết, muốn giết mấy chục đệ tử còn sót lại của phái Cản Thi sẽ trở nên khó khăn hơn.
Bởi vậy, gã không dám chần chờ thêm nữa, cho dù ánh sáng màu xanh lục của viên ngọc Phòng Trùng còn chưa hoàn toàn biến mất, gã cũng trực tiếp hạ lệnh:
“Lập tức ra lệnh cho toàn bộ cổ trùng, giết sạch bọn chúng!”
Theo sau tiếng gầm thấp của tên thủ lĩnh, đám cổ sư xung quanh đều lần lượt kết ấn.
Bọn chúng chuẩn bị hạ lệnh cho đám cổ trùng tổng tấn công.
Nhưng ngay vào lúc này, tôi đã dẫn theo Dương Tuyết, Vương Phượng cùng Vương Hổ, từ trong bụi rậm ở phía đông, đột nhiên nhảy ra.
Chỉ thấy tôi triển khai toàn bộ đạo hạnh của mình, giơ cao thanh kiếm Thái Nguyên.
Cả người tôi chấn động, đạo khí cường đại phóng ra ngoài.
Kiếm Thái Nguyên trong tay tôi đảo qua, máu tươi bắn ra.
Ba tên cổ sư đang đứng trước mặt tôi còn chưa kịp có chuẩn bị gì, đã trực tiếp ngã xuống.
Dương Tuyết, Vương Phượng, Vương Hổ cũng theo sát tôi, lần lượt ra tay.
Bóng người đong đưa, ánh kiếm lập loè, sau mấy tiếng kiếm “Vèo vèo vèo”, đã có mấy tên cổ sư bị giết ngay tại chỗ.
Bên cạnh tiểu đội của chúng tôi, tiểu đội của mấy người Phong Tuyết Hàn, Hồ Mỹ ở phía nam và tiểu đội của Tử U, Từ Lâm Tĩnh và những người khác đều đồng loạt ra tay.
Mọi người đều dốc toàn bộ đạo hạnh của mình, đánh lén từ phía sau.