Sau đó chúng tôi nhanh chóng chia thành các đội nhỏ.
Tôi, Dương Tuyết, Vương Phượng cùng Vương Hổ một đội.
Lão Phong, Hồ Mỹ, Vương Phi, Vương Xích một đội.
Tử U, Từ Lâm Tĩnh, Vương Thanh, Vương Sơn một đội.
Thực lực của ba đội được phân bổ tương đối đồng đều.
Một lát nữa, chúng tôi sẽ phải chiến đấu với đám cổ sư tàn độc kia với đội hình như vậy.
Sau khi ba tiểu đội được phân xong, mọi người bắt đầu chia nhau ra hành động.
Đội của tôi đã đi thẳng về phía đông.
Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước dọc theo khu rừng rậm rạp, hết sức cẩn thận để tránh rút dây động rừng.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến địa điểm hành động.
Nhìn vào đồng hồ, vẫn còn một phút để hành động.
Bốn người chúng tôi nhanh chóng tách nhau ra, lấy mồi lửa ra và tìm chỗ tốt nhất để nhóm lửa.
Thời gian một phút trôi qua nhanh chóng.
Ngay sau khi mọi người thấy rằng thời gian đã hết, cả đám đều lần lượt ra tay, trực tiếp đốt cháy những đồ vật dễ cháy ở xung quanh.
Tiểu đội của lão Phong và Tử U cũng ra tay cùng lúc đó.
Lúc này, màu sắc của viên ngọc Phòng Trùng trong tay phái Cản Thi cũng đã nhạt dần, và sắp tắt hẳn.
Sắc mặt của mỗi một đệ tử phái Cản Thi cũng theo đó mà lạnh hẳn xuống.
Bởi vì viện binh mà bọn họ chờ đợi, vẫn còn chưa tới.
Một khi ngọc Phòng Trùng hết hiệu lực, độc trùng sẽ đánh úp lại, và họ đều phải chết rất thê thảm.
Một vẻ tuyệt vọng bắt đầu hiện lên trong đôi mắt của hầu hết mọi người.
Về phần những cổ sư tà ác kia, bọn chúng đều đang xoa nắm đấm hoặc lòng bàn tay, trên mặt lộ rõ vẻ hung tợn.
Thủ lĩnh của đám cổ sư càng tỏ vẻ đắc ý hơn, gã đang chuẩn bị hạ lệnh tổng tấn công.
Nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt này, lại xảy ra sự cố…
*****
Ngọc Phòng Trùng là một trong những loại pháp khí đặc biệt của Đạo môn tại khu vực Miêu Cương này.
Nó không được hình thành một cách tự nhiên, mà là một loại pháp bảo được tạo ra thông qua nhiều phương pháp bí thuật, được khắc phù văn cùng với nhiều vật liệu xua đuổi côn trùng khác nhau.
Một khi nó được kích hoạt, sẽ có thể khiến cho đại đa số các loại trùng độc không thể tới gần.
Về mặt nguyên lý, thì cũng giống như loài rắn sợ hùng hoàng vậy.
Chỉ là bên trong viên ngọc này được thêm vào rất nhiều dược liệu khác mà thôi…
Cũng có thể trực tiếp kích hoạt nó thông qua đạo khí và những dòng chữ được khắc bên trong nó.
Do đó, thứ này có thể đạt được hiệu quả tránh côn trùng rất cao, nhưng loại pháp bảo này không dễ chế tạo và chi phí sản xuất cũng cực cao.
Dù có rất nhiều môn phái được thành lập tại mảnh đất Miêu Cương này, cũng chẳng có mấy môn phái có thể chế tạo ra được thứ ngọc này.
Hiện giờ, ngọc Phòng Trùng này đã sắp mất đi dược lực rồi.
Mùi thuốc đặc biệt được tạo ra từ nhiều loại dược liệu từng tràn ngập trong không khí, giờ bắt đầu biến mất theo gió núi.
Đám rắn, côn trùng, chuột và kiến vây đang quanh những đệ tử của phái Cản Thi cũng dần dần trở nên háo hức, muốn xông lên.
Bầy côn trùng độc bắt đầu tiếp cận các đệ tử của phái Cản Thi, các đệ tử của phái Cản Thi cũng bắt đầu trở nên bồn chồn.
“Sư, sư huynh, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“Tôi, tôi sợ!”
“Sư thúc, con không muốn chết, không muốn chết đâu…”
“…”
Có vài đệ tử tham sống sợ chết trong số đám đệ tử của phái Cản Thi, lúc này họ đã sợ hãi đến nỗi sắp khóc rồi.
Kết quả, có một tên đệ tử đã bị Thái Huyền đạo trưởng tát ngã xuống đất:
“Thân là đệ tử của phái ta, há có thể tham sống sợ chết?”
Tròng mắt của Thái Huyền đạo trưởng gần như đã trừng tới sắp rơi cả ra ngoài, ông ấy chợt nhớ về mấy chục năm trước.
Lúc ấy, ông ấy chỉ là một đồ đệ nhỏ mới gia nhập Đạo môn, đi theo sư phụ của mình để trảm yêu trừ ma.
Ông ấy cũng từng phải trải qua một trận đại chiến kinh hoàng đã bị Đạo môn giấu đi.
Ngay cả trong trận đại chiến ấy, Thái Huyền đạo trưởng cũng chẳng hề xuất hiện một chút sợ hãi nào.
Nhưng hiện tại, nhìn đám đệ tử đời sau của mình lại có người tham sống sợ chết, làm cho lòng ông ấy vô cùng tức giận.
Thái Huyền đạo trưởng quay đầu nhìn lại, thấy đám cổ sư độc ác cùng cổ trùng của chúng đang tiến tới gần.
Hiện giờ, đám yêu đạo kia chỉ còn cách bọn họ một khoảng chưa tới 20m.
Thủ lĩnh của đám cổ sư cũng đang chuẩn bị hạ lệnh tổng tấn công.
Thái Huyền đạo trưởng đứng thẳng tắp, rồi bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng:
“Tôi - Thái Huyền, từ khi nhập Đạo tới nay đã thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma.
Hôm nay, dù tôi có lấy thân tuẫn Đạo, cũng tuyệt đối không chịu lùi bước…”
“Các đệ tử phái Cản Thi, khi mới nhập Đạo, các người đã tuyên thệ thế nào?”
Thái Huyền đạo trưởng lại hét lên lần nữa, nhằm động viên mọi người một lần nữa.
Vừa dứt lời, rất nhiều người đã trả lời:
“Vì Đạo mà sinh, vì Đạo mà tử.”
(Vì Đạo mà sống, vì Đạo mà chết.)
Thái Huyền đạo trưởng không hài lòng, lại hét to hơn: “Nói lớn lên!”
Lúc này đây, rất nhiều đệ tử của phái Cản Thi đã hô to hơn.
“Vì Đạo mà sinh, vì Đạo mà tử…”
Họ liên tiếp hét lên ba lần.
Nói xong lời này, viên ngọc Phòng Trùng ở giữa đám người đã mất đi phần lớn ánh sáng.
Nhưng lời này, cũng đã làm cho rất nhiều đệ tử của phái Cản Thi phấn chấn lên nhiều.
Vì Đạo mà sinh, vì Đạo mà tử.
Đây là số mệnh của mỗi một người trừ tà, đồng thời nó cũng khơi dậy lòng nhiệt huyết của rất nhiều đệ tử phái Cản Thi.
Đối với hầu hết mọi người, nỗi sợ hãi trong mắt họ dần dần biến thành sự kiên trì.