Nhưng ngay sau đó, ông ấy cũng nhận ra chúng tôi không có nhiều người.
Bởi vậy, ngay vào thời điểm tên thủ lĩnh cổ sư dùng ánh mắt ra lệnh cho đám thuộc hạ…
Thái Huyền đạo trưởng cũng quay lại nói với những đệ tử phái Cản Thi đang bị bao vây:
“Chúng đệ tử phái Cản Thi nghe lệnh!”
“Có đệ tử!”
Đông đảo đệ tử phái Cản Thi đều đồng loạt đáp lời.
Thái Huyền đạo trưởng phất cao thanh trường kiếm trong tay, tiếp tục nói:
“Hiện giờ viện binh từ Đạo Minh đã đến, mọi người nghe theo lệnh của tôi.
Điều khiển đồng thi cùng tấn công, chúng ta sẽ thoát ra khỏi vòng vây, cùng viện binh rời khỏi nơi này…”
Thái Huyền đạo trưởng cũng có thể nhìn thấy rõ một điều.
Cho dù lửa nổi lên từ ba phía, nhưng chỉ dựa vào những người trước mặt này, gần như không có khả năng tiêu diệt hết hơn một trăm tên cổ sư.
Một khi trận tuyến của đối phương được ổn định lại, hơn nữa có thể tập hợp lại những con cổ trùng kia, họ sẽ lại rơi vào tình thế khó khăn.
Chúng đệ tử phái Cản Thi nghe xong, cũng không hề do dự chút nào.
Họ đều trả lời: “Tuân lệnh!”
Thái Huyền đạo trưởng cũng không nói nhảm, chĩa trường kiếm trong tay ra: “Giết!”
Lời vừa nói ra, hơn ba mươi đệ tử của phái Cản Thi đồng loạt hô lên.
Họ lần lượt nâng pháp khí lên, lao lên phía trước, chém giết đám cổ sư.
Mười con đồng thi đứng phía trước cũng mở trừng mắt, lần lượt phát ra tiếng gầm gừ.
“Ngao ngao…”
Trong khoảnh khắc ấy, cả người chúng đều tản ra thi khí.
Mười con đồng thi, chịu sự điều khiển của các đệ tử phái Cản Thi.
Chúng đều giơ đôi tay cương thi của mình lên, rồi nhảy về phía đám cổ sư kia.
Có mấy tên cổ sư đang hoảng loạn và không hề chú ý tới phái Cản Thi đã đột nhiên phá vòng vây.
Chờ tới khi chúng kịp phản ứng lại, thì mấy con đồng thi đã tới trước mặt chúng.
Đám đồng thi kia thì lục thân chẳng nhận, vừa đâm móng vuốt ra đã xuyên qua người của một tên cổ sư, máu tươi giàn giụa.
Một tên cổ sư khác đã bị một con đồng thi trực tiếp cắn đứt cổ.
Vài tên cổ sư đứng bên cạnh muốn tiến lên cứu đồng bạn của mình, bèn rút trường đao ra muốn chém cương thi.
Nhưng mấy con cương thi đó là đồng thi, là đồng thì do chính phái Cản Thi luyện chế ra.
Chúng không chỉ mạnh hơn những cương thi thông thường, mà còn không thể bị thương bởi đao kiếm, cực kỳ mạnh mẽ.
Những cổ sư kia mới chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Sĩ mà thôi, thế mà mơ tưởng có thể tiêu diệt được đồng thi sao?
Đúng là chẳng khác gì người si nói mộng, kết quả, chúng không chỉ không chém chết được đồng thi, mà còn bị một đồng thi khác ở phía sau lao tới cắn chết tại chỗ.
Tất nhiên, trong số mười con đồng thì, cũng có ba con bị giết chết ngay lập tức.
Trong số những cổ sư này, đương nhiên cũng không thiếu những cổ sư mạnh.
Họ điều khiển những con cổ trùng lớn mạnh, thâm nhập vào trong cơ thể đồng thi thông qua mũi, miệng.
Sau đó, cổ trùng sẽ phá huỷ đồng thi từ trong ra ngoài, rồi ăn sạch đồng thi…
Nhưng trong nháy mắt, cuộc giằng co trước đó đã biến thành một cuộc hỗn chiến lớn.
Xét về số lượng, đám cổ sư có ưu thế tuyệt đối.
Tuy nhiên, hiện tại phe cổ sư đã mất đi lợi thế trong việc khống chế cổ trùng và tấn công tầm xa.
Do đó, trong cuộc hỗn chiến…
Tình hình hiện tại đã thay đổi từ nghiêng về một phía, thành năm mươi năm mươi.
Lúc này, tôi đã giết được vài con rắn độc muốn cắn chết mình chỉ bằng mấy nhát kiếm.
Liền nhìn thấy một nhóm đệ tử phái Cản Thi đang phá vòng vây về phía chúng tôi và những tiểu đội khác.
Tôi nhận thấy đây là cơ hội tốt nhất để thoát ra khỏi vòng vây.
Một khi đám cổ sư kia lấy lại được bình tĩnh, chúng tôi sẽ rất khó khăn.
Có thể thấy số lượng cổ sư và cổ trùng ở phía đông bắc là ít nhất, nên lúc này, phá vòng vây từ hướng đông bắc hẳn là lựa chọn tốt nhất.
Nhìn thấy thế, tôi không chút do dự mà hét lên giữa đám người:
“Các vị, hướng đông bắc, cùng nhau tấn công từ phía đó…”
*****
Sau khi tôi hét lên một tiếng rõ to, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.
Trong đó cũng bao gồm đệ tử của phái Cản Thi đang phá vòng vây, tiến về hướng tiểu đội của tôi.
Nhưng trong đám đông, tôi lại nhận ra có hai người quen cũ.
Một trong hai người đó là đại đệ tử của phái Cản Thi, Lý Đông Lôi.
Người kia thì tôi chỉ mới gặp được từ vài hôm trước thôi.
Đó chính là anh họ của tên nhóc lưu manh tóc vàng, bị tôi đả thương tại thành Phượng Hoàng, Mao Long.
Cả hai người họ đều nhìn thấy tôi xuyên qua đám đông.
Cũng trong nháy mắt, hai người họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lý Đông Lôi đã thua tôi ở Cửu Tiêu Quan, dù cảm thấy ức nghẹn, nhưng anh ta cũng không thể không nhận thua.
Trên võ đài hôm ấy, tôi đã thắng được mười ván liên tiếp.
Tôi thậm chí còn đánh bại các cao thủ tới từ phương Tây và Phù Tang, điều này cho thấy thực lực của tôi chẳng phải dạng vừa.
Nhưng sâu trong thâm tâm, anh ta vẫn có một chút địch ý với tôi.
Không ngờ được lần này, trong số những người tới cứu bọn họ, lại có cả tôi.
Vẻ mặt của anh chàng Mao Long kia còn lúng túng hơn.
Từ sau khi bị tôi đả thương, anh ta cũng không dám báo lại chuyện này cho sư môn của mình.
Suy cho cùng anh ta cũng tự biết được đức hạnh của mình ra sao.
Nếu như để cho sư môn biết được, bản thân cấu kết với em họ làm ra việc xấu… bắt nạt người khác, tác oai tác quái tại thành Phương Hoàng, anh ta nhất định sẽ bị phế đi tu vi, còn bị đuổi ra khỏi sư môn.