Hiện tại, sau khi nhìn thấy tôi xuất hiện, trong lòng Mao Long cũng có chút chột dạ.
Anh ta suy nghĩ rất nhiều, nhưng điều khiến Mao Long sợ nhất là tôi nhận ra anh ta, rồi lát nữa sẽ nói ra chuyện mấy ngày trước cho sư trưởng của anh ta nghe.
Đương nhiên, càng nhiều người tới có nghĩa là càng có thêm hy vọng.
Theo sau tiếng hét của tôi, mọi người cùng đồng loạt phá vòng vây từ hướng đông bắc.
Đồng thời, cũng có vài người đệ tử trong phái Cản Thi nhận ra tôi.
Dù sao thì tôi cũng là người đứng đầu trong trận “long hổ tranh bá” của Đạo Minh, cũng nổi danh trong đám thanh niên trong Đạo môn.
“Đó là, hình như người kia chính là người đã đạt được hạng nhất trong Đại hội Đạo Minh lần trước?”
“Không sai, chính là anh ta. Tên là Đinh Phàm…”
“Đúng, đúng là anh ta rồi. Vị đạo hữu này có tu vi cực cao, có thể đánh bại các vị tiền bối trong Đạo môn ta.”
“Mau xông lên, chúng ta nhất định có thể sống sót rời khỏi đây…”
“…”
Các đệ tử của phái Cản Thi không ngừng bàn tán, tất cả họ đều nhìn tôi với ánh mắt cảm kích.
Mà tôi vẫn tiếp tục cùng Dương Tuyết, Vương Phượng và những người khác chém giết không ngừng.
Hai tiều đội của lão Phong và Tử U cũng đang tập hợp lại phía này.
Bởi vì ba phía đều có lửa cháy, ngoại trừ hướng phá vòng vây từ hai hướng đông bắc và tây bắc ra, các hướng còn lại đều bị phong tỏa.
Hoặc là không có lối thoát, hoặc là bị lửa lớn bao vây, căn bản không thể thoát ra được.
Mặc dù đám cổ sư muốn ngăn cản chúng tôi, nhưng lửa cháy càng lúc càng lớn hơn.
Không chỉ có mấy con cổ trùng không chịu nổi, ngay cả con người cũng cảm thấy da mình bỏng rát và đau đớn.
Nếu không nhanh chóng rời khỏi nơi này, tất cả mọi người đều sẽ bị vây hãm trong lửa lớn, có khi còn bị thiêu sống.
Nhưng tên thủ lĩnh của đám cổ sư vẫn không cam lòng, bởi vì sự tồn tại của bọn chúng có sự đặc biệt.
Bọn họ là lực lượng được bồi dưỡng tỉ mỉ, sự tồn tại của chúng rất đặc biệt, tuyệt đối không cho phép người ngoài biết được.
Nhưng không biết vì sao mà đệ tử phái Cản Thi lại mò được tới nơi này.
Gã không biết đám đệ tử của phái Cản Thi này đã nắm được bao nhiêu thông tin về bọn chúng.
Một khi những tin tức đó rơi vào tay của Đạo môn chính phái, nó sẽ gây ra mối đe dọa nhất định và ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng.
Đây là điều gã tuyệt đối không thể dung thứ, cũng là điều mà giáo chủ không thể chấp nhận được.
Bởi vậy, gã cần phải giết chết toàn bộ đám đệ tử của phái Cản Thi.
Cho nên, gã vẫn chưa chịu ra lệnh rút lui.
Vẫn ra lệnh cho đông đảo đám cổ sư ngăn cản phái Cản Thi như cũ, thề phải giết chết hết thảy đệ tử của phái Cản Thi có mặt ở đây, nhất quyết không để một tên sống sót nào lọt ra ngoài.
Nhưng nếu không có cổ trùng, chúng thực sự khó có thể chống lại chúng tôi.
Cho dù có ưu thế về mặt nhân số, cũng có vẻ hơi miễn cưỡng.
Giờ phút này, tôi đứng chắn ở phía trước, lại sử dụng đạo khí để đẩy lui một đợt trùng độc.
Dương Tuyết ở một bên giết chết hai gã cổ sư.
Lúc này, tiểu đội của lão Phong cũng đã hội hợp với tiểu đội của tôi.
Thấy lão Phong chạy lại đây, tôi gật đầu với mấy người bọn họ, coi như chào hỏi.
Sau đó, tôi tiếp tục ngăn cản đợt tấn công của đám cổ sư, dần dần tụ tập lại với phần số các đệ tử của phái Cản Thi.
Ngay sau đó, chúng tôi đã hội hợp lại thành một nhóm.
Thái Huyền đạo trưởng không tham gia Đại hội Đạo môn lần này, cho nên cũng không nhận ra tôi.
Giờ phút này, khi đến gần chúng tôi, ông ấy cũng nhận ra tôi chính là người ra lệnh cho những người xung quanh.
Biết tôi là người cầm đầu, Thái Huyền đạo trưởng vừa chiến đấu với những tên cổ sư kia, vừa nói với tôi:
“Bần đạo là Thái Huyền của phái Cản Thi, không biết vị tiểu hữu này tên là gì?”
Lúc này, tôi đang kích phát ra một đạo kiếm khí, xuyên thủng người một tên cổ sư đang điều khiển rắn độc.
Sau đó liền quay sang trả lời Thái Huyền đạo trưởng:
“Vãn bối tên Đinh Phàm, gặp qua Thái Huyền đạo trưởng…”
Đương nhiên Thái Huyền đạo trưởng biết được người trẻ tuổi đạt giải nhất trong Đại hội Đạo môn lần này.
Vừa rồi lại nghe thêm đám đệ tử bàn tán xôn xao.
Nên lúc này, sau khi nghe thấy tên của tôi, lại thấy tôi gặp nguy không sợ, sát phạt quyết đoán, một thân mười phần anh khí, âm thầm gật đầu trong lòng.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, cảm ơn tiểu hữu đã cứu giúp, phái Cản Thi tôi ngày sau tất sẽ cảm tạ các vị!”
Tôi thản nhiên cười:
“Tiền bối đừng nói những lời đó, đều là người trong danh môn chính đạo, những kẻ tà đạo này đáng bị mọi người giết phạt.”
Nói xong, tôi lại tung người nhảy lên, tấn công một tên cổ sư trông có vẻ mạnh.
Tên cổ sư kia đang điều khiển một loại cổ trùng khá đặc biệt, con cổ trùng kia không chỉ không sợ lửa, mà ngược lại, nó còn có thể đi xuyên qua lửa.
Chỉ trong chốc lát, tên nọ đã dùng trùng độc của mình cắn chết hai đệ tử của phái Cản Thi.
Cổ sư kia nhìn thấy tôi tiến về phía mình, sắc mặt gã đã biến đổi, vội vàng lùi lại phía sau.
Hia cổ sư đứng cạnh nhìn thấy thế, cũng vội vàng chạy tới trước che chắn cho tên kia.
Đôi tay chúng kết ấn, rồi chỉ ngón tay vào tôi: “Sắc!”
Bỗng nhiên, từ bên trong ống tay áo của hai tên kia có những con côn trùng như châu chấu bay ra.
Tuy tôi không rõ kia là loại côn trùng gì, nhưng chắc chắn là có độc.
Tôi không dám sơ suất một chút nào, vội phóng đạo khí ra khỏi người.