Khoảnh khắc ấy cương khí hộ thể, một lớp ánh sáng màu trắng nhạt bao trùm toàn bộ cơ thể tôi.
Mặc dù làm như vậy phải tiêu hao rất nhiều linh lực, nhưng cũng có thế đạt được khả năng phòng thủ tuyệt đối.
Đồng thời, tôi cũng phóng thanh kiếm Thái Nguyên trong tay ra.
Tôi đã dồn hết sức mạnh vào trong một đòn tấn công này, kiếm kích mạnh mẽ phóng ra.
“Vèo” một tiếng, một kiếm chém xuống.
Một đạo kiếm mang vô hình trào ra, chỉ nghe thấy một tiếng nổ “Oanh” vang lên, kiếm khí nổ tung giữa đám cổ sư kia.
Hai gã cổ sư kia lập tức hét thảm một tiếng, bị hất văng sang một bên, ngã xuống đất không dậy nổi.
Còn tôi không hề do dự chút nào.
Rút kiếm xông lên, chỉ thẳng vào tên cổ sư đang điều khiển con cổ trùng không sợ lửa kia.
Xét về đạo hạnh, gã cổ sư kia cũng không yếu, cũng đã đạt tới được cảnh giới Đạo Vương.
Tuy rằng là thế, nhưng rời khỏi dám cổ trùng, đánh cận chiến với tôi, gã căn bản không thể làm đối thủ của tôi được.
Vừa tới gần, tôi đã vung một kiếm ra.
Tên kia kinh hãi, lại nhanh chóng lùi về phía sau lần nữa.
Kiếm Thái Nguyên lướt qua bụng gã, để lại một vệt máu.
Gã cổ sư kia lộ rõ vẻ sợ hãi: “Chết tiệt!”
Cũng vào lúc này, gã phóng một con rắn đen về phía tôi.
Con rắn đen nọ vốn đã quấn quanh cánh tay gã, ngày thường được gã dùng ống tay áo giấu đi.
Cách làm này cũng giống y hệt đệ tử Vạn Vi của Hương Chúc Trương.
Con rắn đen xuất hiện, tốc độ cực nhanh, tựa như một tia chớp vậy.
Con rắn này tất nhiên vô cùng độc.
Hơn nữa, ở khoảng cách gần như vậy, tôi quả thật trở tay không kịp.
Không chỉ có thế, trên đầu của con rắn ấy còn tỏa ra ánh sáng màu đen, có thể trực tiếp xuyên qua vòng cương khí bảo vệ của tôi.
Nó há miệng, để lộ răng nanh, nhắm thẳng vào cổ tôi mà cắn.
Nếu bị nó cắn trúng, chắc chắn tôi sẽ mất mạng.
Trong lòng tôi hoảng sợ, muốn né tránh, nhưng cơ thể lại không thể phản ứng kịp.
Thấy tôi không có cách nào tránh được, khóe miệng của gã cổ sự nọ bỗng hiện lên một nụ cười mỉm.
Dường như gã đang nói: Không phải vừa rồi mày còn ngông cuồng lắm à?
Bây giờ, thằng nhãi con mày chết chắc rồi…
******
Nói thật, đúng là tôi không có chút phòng bị này với chiêu thức ấy của đối phương.
Tôi không ngờ tới, trong tay áo của gã cổ sư kia còn cất giấu một con rắn độc lợi hại như vật.
Nhìn con rắn độc tiến lại gần, toàn thân tôi căng cứng.
Tôi muốn né tránh với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng vào lúc này, tôi đã đạt đến giới hạn cực độ của cơ thể, không thể thực hiện thêm bất kỳ cử động nào nữa.
Thời gian dường như dừng lại ở ngay phút này, nhìn con rắn độc đang ngày càng tới gần, cùng hai chiếc răng nanh sắc bén kia…
Sắc mặt tôi trầm hẳn xuống, trong lòng thầm kêu không hay rồi.
Xong rồi, lần này tôi sẽ bị con rắn kia cắn trúng sao?
Nhưng ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người đột nhiên vụt tới.
Ngay sau đó chỉ nghe được một tiếng khẽ kêu, một trận đạo khí kích động mà đến.
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn và một luồng khí lực dâng trào.
Tức khắc, tôi nhìn thấy một thanh kiếm gỗ đào xuất hiện trước mặt tôi.
“Rắc” một tiếng, con rắn độc màu đen đang bay về phía tôi ngay lập tức bị chém ngang người.
Con rắn nọ lập tức bị chém thành hai mảnh, rơi xuống mắt đất, không ngừng giãy giụa.
Nhìn kỹ lại, người tới không phải ai khác, chính là Dương Tuyết.
Dương Tuyết đến vào thời điểm quan trọng nhất, giết chết con rắn độc đen nọ chỉ bằng một nhát kiếm, đồng thời cũng cứu tôi một mạng.
Trong mắt của tôi hiện rõ sự cảm kích.
Nhưng không đợi tôi kịp lên tiếng, Dương Tuyết đã nở nụ cười tinh nghịch, nói:
“Tôi không muốn để anh ra đi sớm như vậy đâu…”
Nói xong, cô ấy xoay người một cái, rồi tấn công về phía tên cổ sư còn lại.
Nhìn theo bóng hình xinh đẹp của Dương Tuyết, trên mặt tôi lộ rõ nụ cười khổ.
Nhưng tâm trạng lo lắng của tôi cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
Thật sự quá nguy hiểm, chỉ suýt chút nữa thôi tôi đã bị con rắn độc kia cắn chết rồi.
Khi đối mặt với cổ sư, nhất định phải cực kỳ cẩn thận.
Tuy nhiên tôi cũng chẳng hề chần chờ, bởi vì tôi vẫn còn một mục tiêu chưa bị giết.
Ánh mắt tôi trở nên lạnh lùng, lại nhìn về phía gã cổ sư kia lần nữa.
Gã ta đã đứng vững lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con rắn độc màu đen đang nằm trên mặt đất.
Trên mặt gã ngập tràn sự bi thương, cơ thể không ngừng run rẩy:
“Hắc, Hắc Tử, chúng mày dám giết chết Hắc Tử của tao…”
Tôi lạnh mặt: “Tiếp theo chính là mày đấy!”
Nói rồi, tôi giơ thanh vung thanh kiếm ra, đòn này rất mạnh.
Gã cổ sư kia thấy kiếm của tôi vung tới, cũng bắt đầu nổi điên.
Có lẽ con rắn độc kia, đối với gã này mà nói, vô cùng quý trọng.
Trong cơn tức giận, gã ta đã quên mất, nếu đánh cận chiến với tôi thì mình hoàn toàn chẳng phải đối thủ.
Kết quả, một nhát kiếm này của tôi đã va chạm với cây thước sắt đen trong tay gã cổ sư kia.
Sau một tiếng “Phanh” trầm vang, những tia lửa tóe ra.
Xét về mặt thực lực, rõ ràng đối thủ chẳng bằng tôi.
Gã trực tiếp bị tôi đầy lùi về sau, hai tay tê dại.
Tôi không cho gã bất cứ một cơ hội nào, nhanh chóng bước tới, lại vung thêm một kiếm lên.
Gã ta chỉ vội vàng chống cự, miễn cưỡng chống đỡ thêm một chút.
Nhưng lúc này, thanh Linh Đao trong tay trái của tôi lại đâm ra, nhằm thẳng vào cổ của gã cổ sư kia.
Khi đánh cận chiến, tên này thực chẳng xứng đáng làm đối thủ của tôi.