Hiện tại, gã lại bị sự tức giận che mờ lý trí, nên hoàn toàn bị tôi áp đảo.
Giờ phút này, tôi đột ngột tung ra một đòn, giống như u minh, sao gã kia có thể chống đỡ được?
“Vèo” một tiếng, Linh Đao đâm xuống.
Linh Đao không nghiêng không lệch, trực tiếp đâm thẳng vào cổ của gã.
Còn về phần tên cổ sư nọ, sắc mặt đã lập tức cứng đờ lại, con ngươi co rút liên hồi, một ngụm máu tươi trào ra từ trong miệng.
Cơ thể gã ta cứng đờ tại chỗ.
Nhưng chuyện đương nhiên chưa thể kết thúc ở đây được.
Đặc tính của Linh Đao là hút linh lực và đạo khí của người khác, cho nên khi con dao này vừa đâm vào cơ thể của gã, chỉ trong nháy mắt, nó đã như hoá điên, không ngừng hút lấy linh lực và đạo khí trong người đối phương.
Đồng thời, tôi cũng có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ Linh Đao truyền đến lòng bàn tay mình.
Đó là linh lực tinh thần đã được chuyển đổi, tôi có thể trực tiếp hấp thụ được nguồn sức mạnh này.
Nhưng bởi vì lúc này thời gian quá cấp bách, tôi cũng không để Linh Dao hút cạn linh lực trong người đối phương.
Thấy đối phương đã chắc chắn phải chết rồi, tôi liền rút Linh Dao ra, chuẩn bị tìm kiếm đối thủ tiếp theo.
Đám cổ sư bên cạnh thấy được cảnh này, sắc mặt chúng đều tái đi vì sợ hãi.
Tôi không hề biết, gã cổ sư vừa bị tôi giết chết này, kỳ thật là một trong ba nhân vật mạnh nhất trong đám cổ sư này.
Lúc này, nhìn thấy một trong ba tên mạnh nhất bị giết chết, đám cổ sư xung quanh đều thành chim sợ cành cong, cả đám đều thấp thỏm lo âu.
“Không, không xong rồi, Lục đại nhân đã chết rồi!”
“Lục, Lục đại nhân bị giết rồi…”
“Mau, mau bỏ chạy đi…”
“…”
Tin tức này đã nhanh chóng truyền tới tai của tên thủ lĩnh.
Tên Lục đại nhân chính là trợ thủ đắc lực của gã.
Thế mà hiện giờ, tên kia đã bị giết chết rồi, điều này khiến cho gã vô cùng tức giận.
Giờ phút này, gã xoay người lại, đã nhìn thấy trên tay tôi đang cầm một thanh kiếm và một con dao găm, điên cuồng mở đường máu giữa đám người.
Làm sao những cổ sư bình thường kia có thể ngăn cản được tôi?
Trong nháy mắt, lại có thêm hai người chết tại chỗ.
Khuôn mặt của thủ lĩnh cổ sư kinh biến, gã lập tức nổi giận:
“Thằng ranh con, lại dám kiêu ngạo như vậy…”
Nói xong, tên thủ lĩnh cổ sư này muốn lao tới và tấn công tôi.
Kết quả, gã lại bị tên phó thủ lĩnh ở bên cạnh ngăn lại:
“Thương đại nhân, không được đâu, ngài còn có vết thương trên người, tình hình vẫn còn cần ngài kiểm soát.
Lúc này, ngài nhất định không thể liều lĩnh!”
Vừa dứt lời, bên cạnh tên Thương đại nhân kia cũng có rất nhiều cận vệ lần lượt khuyên bảo.
Tên thủ lĩnh được gọi là Thương đại nhân ấy cũng sờ sờ lên ngực mình, cảm nhận được cơn đau âm ỉ.
Đây là vết thương gã bị khi nuôi dưỡng một loại cổ trùng cực kỳ quý hiếm, đến nay vết thương này vẫn chưa khỏi hẳn.
Ngay sau đó, gã lại nhìn thoáng qua tình hình chung quanh.
Lửa lớn gào thét, tất cả cổ trùng xung quanh đều bị ép lùi lại.
Hiện tại, đám tay sai của gã, về cơ bản đang chiến đấu tay đôi với người của chúng tôi.
Chúng đã hoàn toàn đánh mất ưu thế về cuộc tấn công tầm xa, số lượng thương vong thì ngày càng tăng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù chúng có thể sử dụng chiến thuật biển người để tiêu diệt toàn bộ lực lượng của chúng tôi, cũng phải chịu thiệt lớn.
Đội ngũ cổ sư đặc biệt này của gã cũng sẽ bị tổn thất nặng, hầu như chẳng còn ai.
Gã không cam lòng, nhưng sự thật lại quá tàn khốc.
Phó thủ lĩnh thấy hai mắt của tên thủ linh đã bốc lửa, lại thấy tình hình nghiêm trọng, thương vong nặng nề…
Nên tên phó thủ lĩnh lại lên tiếng:
“Thương đại nhân, chúng ta cứ rút khỏi nơi này trước đã!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, người của chúng ta chắc chắn sẽ càng chết nhiều hơn.
Nói cho cùng, chúng ta muốn bồi dưỡng ra một huyết cổ sư cũng rất khó khăn rồi!
Hơn nữa, thuộc hạ thấy ngọn lửa này càng lúc càng lớn, nếu còn không đi, chúng ta sẽ bị lửa lớn vây quanh.
Đến lúc đó, sẽ khó mà trốn thoát được.”
Tên Thương đại nhân nghe được lời này, trong lòng cũng bắt đầu dao động.
Những tên cổ sư này khác với những cổ sư thông thường, mỗi một người đều rất đặc biệt.
Bọn chúng đều là những người vô cùng đặc biệt trong số hàng trăm người, tuy rằng còn chưa đủ lớn mạnh.
Nhưng một khi chúng đã mạnh lên, thì sẽ là một thế lực vô cùng đáng gờm.
Nếu thật sự chôn vùi hơn phân nửa nhân lực ở chỗ này, thì đây sẽ trở thành một đòn nặng nề chưa từng có tát thẳng vào mặt gã.
Điều đáng sợ nhất là, ngọn lửa đã bắt đầu gây ra cháy rừng.
Bây giờ, chúng đã bị lửa lớn bao vây ba phía, chỉ lát nữa thôi, tất cả bọn chúng đều sẽ bị vây khốn ở chỗ này.
Đến lúc đó, cả đám thực sự sẽ bị thiêu sống ở chỗ này.
Nhưng mà, gã vẫn không cam lòng để cho chúng đệ tử của phái Cản Thi toàn mạng mà rời khỏi đây.
Nếu cứ rút lui như vậy, đám đệ tử chính phái này cũng sẽ phá được vòng vây mà chạy ra, cuối cùng chúng sẽ cao chạy xa bay.
Tới lúc ấy, bí mật quan trọng của đám cổ sư ở đây, sẽ có thể bị phơi bày ra ngoài ánh sáng.
Tuy nhiên, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, thủ lĩnh cổ sư cuối cùng khó khăn đưa ra sự lựa chọn của mình.
“Toàn bộ rút lui khỏi đám cháy này, sắp xếp lại đàn côn trùng.
Tuy nhiên, chúng ta không được phép để bất kỳ tên đạo sĩ chính phái nào rời khỏi nơi này…”
Lời vừa nói ra, đám cổ sư bảo vệ xung quanh gã đã lần lượt hạ lệnh cho những tên cấp dưới.