Nhận được lệnh rút lui, đám cổ sư đang chặn đường chúng tôi lập tức có hành động mới.
Chúng không còn quan tâm tới chúng tôi nữa, lúc này chạy trốn quan trọng hơn, cũng tránh để bị lửa thiêu chết.
Chốc lát, đám người này đã rút đi như thuỷ triều, áp lực mà chúng tôi phải chịu cũng tự nhiên được giảm bớt.
Điều này khiến cho rất nhiều đệ tử của phái Cản Thi đã sắp không thể chống đỡ được nữa như được đại xá, không khỏi thở phào một hơi.
Đương nhiên, trong số khoảng 30 đệ tử còn lại của phái Cản Thi cũng đang chiến đấu, đã có khoảng mười người thiệt mạng.
Hiện giờ chỉ còn khoảng 20 người mà thôi.
Nhưng có thể sống được người nào đã hay người ấy rồi.
Việc chúng tôi phải làm hiện giờ chính là nhân lúc đối phương đang rút lui, phá vỡ vòng vây mà rời khỏi nơi đây…
*****
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, hơi nóng thiêu đốt tất cả những thứ xung quanh.
Hiện giờ, chúng đã hình thành nên một trận cháy rừng.
Trùng độc của đám cổ sư đã chết vô số kể, bởi sức nóng của ngọn lửa cộng với trận chiến liều mạng của chúng tôi.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài trận chiến, thì kết quả chỉ có một mà thôi.
Đó là đồng quy vu tận, tất cả đều sẽ phải vùi thây trong lửa lớn.
(Đồng quy vu tận 同归于尽: Có nghĩa là cùng chết với kẻ thù.)
Tên Thương đại nhân kia sau khi cân nhắc thiệt hơn, đã buộc phải lựa chọn rút lui.
Gã muốn chặn và giết chúng tôi bên ngoài đám cháy này.
Mà đương nhiên, chúng tôi sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Chỉ nghe thấy tôi hét lên một tiếng rất lớn: “Bọn chúng rút lui rồi, chúng ta xông lên!”
Nói xong, tôi dẫn theo mọi người, nhanh chóng liều chết mà xông lên.
Thái Huyền đạo trưởng, Lý Đông Lôi, lão Phong, Dương Tuyết và những người khác đang bị kẹt trong đám đông, cũng cố gắng xông lên.
Về phần những cổ sư đó, căn bản chúng không muốn tiếp tục đánh nhau với chúng tôi nữa.
Đầu tiên, khả năng cận chiến của bọn chúng tương đối yếu.
Nếu đánh tay đôi với chúng tôi, hầu như chúng chỉ chịu thiệt.
Ngoài ra, ngọn lửa ngày càng cháy lớn hơn.
Mẹ kiếp, nếu còn không chạy đi, chỉ lát nữa thôi, chúng sẽ bị lửa lớn vây quanh, tới lúc này có muốn chạy cũng chẳng còn kịp nữa.
Trước đám cháy rừng lớn như vậy, cho dù bọn chúng không bị thiêu sống, thì cũng sẽ bị thiếu khí oxy, cuối cùng sẽ bị nghẹt thở mà chết.
Bởi vậy, đám cổ sư đều bỏ chạy như điên về phía trước.
Ở phía đằng sau, mấy người chúng tôi cũng bám ngay sát nút, có thể giết được thêm tên này thì hay tên ấy.
Nhưng chúng tôi cũng sẽ không chủ động làm khó mình, bởi vì lúc này đây, mỗi một phút, một giây đều vô cùng quý trọng.
“Nhanh lên, nếu không chạy nhanh lên, sẽ bị thiêu chết tại nơi này!”
“Sư muội, mau lên!”
“Chết tiệt, lửa lớn quá, sắp lan tới đây rồi!”
“Đừng dây dưa nữa, chạy mau đi!”
“…”
Cả đám không ngừng gào hét, lửa trong rừng đang lan tới nhanh chóng, đã bám sát ngay lưng chúng tôi rồi.
Những tiếng lửa cháy, đá nổ và cả hơi nóng cực hạn cũng lan tới.
Ngọn lửa đã bén lên cây cối, bốc lên cao tầm mười mấy, hai mươi mét.
Phía bên trái chúng tôi có mấy tên cổ sư chạy không kịp, đã bị lửa lớn bao vây.
Ngay sau đó, những tiếng la hét tưởng như muốn xé gan xé phổi vang lên, những tên kia đã lập tức biến thành những ngọn đuốc sống.
Bởi vì ngọn lửa quá lớn, nên vừa mới bị lửa bén lên, da thịt trên người chúng đã bị thiêu cháy.
Một màn như vậy đã dọa sợ tất cả mọi người, hiện giờ, không một tên cổ sư nào dám dừng bước lại.
Lúc này, mọi người đều bỏ chạy thục mạng, cũng chẳng ai còn buồn để ý tới đối thủ của mình nữa.
Lúc này mà không trốn, thì chắc chắn sẽ thành đuốc sống…
Nhưng chúng còn đang mải chạy, thì gió núi đột nhiên nổi lên.
Âm thanh của “hun hút” của gió nói vang lên dữ dội, khiến cho cây cối xung quanh đung đưa theo.
Nhìn thấy thế, sắc mặt của tất cả những người ở đây đều tái nhợt.
Mẹn nó! Đã gặp cháy rừng rồi, thì điều gì là đáng sợ nhất?
Chính là gió núi, một khi gió nổi lên, tốc độ cháy rừng sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Chỉ trong giây lát thôi, có thể cả một ngọn núi đều sẽ bị lửa đỏ bao trùm, tất cả động vật và thực vật trên núi đều bị thiêu rụi ngay lập tức.
“Không ổn, gió nổi lên rồi!”
Dương Tuyết hô lên một tiếng.
Tiếng hô này vừa vang lên, ngọn lửa ở phía sau cũng chợt trở nên hung bạo hơn.
Sau hai tiếng “Hô hô”, đám cháy lập tức bùng lên to hơn, tốc độ đốt bốc chát cũng nhanh hơn hẳn tốc độ bỏ chạy của tất cả chúng tôi.
Trong nháy mắt, đám cháy nổi lên từ bên cạnh, gào thét muốn phóng tới trước mặt tôi.
Tôi cắn răng, thầm mắng một tiếng chết tiệt.
Sau đó tôi lại hét lên:
“Mọi người đẩy nhanh tốc độ lên, một khi để lửa trong núi vây khốn, chúng ta đều phải chết!”
Tôi hét lên và tiếp tục chạy về phía trước.
Mọi người cũng nghiến răng, cho dù trên người ai lúc này cũng có vết thương, nhưng cũng chỉ có thể cố chịu đựng.
Nhưng điều làm chúng tôi thấy đau đầu nhất là….
Tình huống lúc này vốn đã nguy cấp, thế mà một thân cây khô to lớn bị lửa lan tới.
Thân cây chết kia nhanh chóng bị ngọn lửa bao phủ, lung lay sắp đổ.
Trải qua nhiều năm gió táp mưa sa, vốn là thân cây này đã sắp sụp xuống rồi.
Lúc này bị đám cháy rừng thiêu rụi gốc, nó đã nhanh chóng đổ xuống.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Răng rắc”, một thân cây cao lớn đổ “loảng xoảng” xuống đất, lửa càng bùng lên to hơn.
Thân cây kia cũng lập tức đè chết ba tên cổ sư đang chạy trốn trước mặt chúng tôi.
Và nó cũng đổ xuống cách vị trí của chúng tôi khoảng 20m, chắn đứng lối thoát của chúng tôi.