Cảnh vật xung quanh lúc này đã chẳng khác nào một chảo lửa rừng rực.
Nhưng ngoại trừ con đường trước mặt này, chúng tôi đã không còn đường nào để trốn nữa.
Hiện giờ, bốn phía đã bị vây lại, tóc của tôi hình như cũng sắp bị cháy tới nơi rồi.
Bây giờ chỉ hít thở thôi, tôi cũng thấy lồng ngực nóng rát và đau đớn.
“Xong rồi, chúng ta bị chặn rồi, không ra được!”
Một đệ tử của Cản Thi đã phát hoảng, nhìn chằm chằm vào thân cây to lớn chừng 2m kia.
Ngọn lửa cháy bốc lên cao tới tầm bảy, tám mét, rộng cũng phải tới năm hoặc sáu mét.
Mà không nghiêng không lệch chỗ này, vừa đúng chặn ngay con đường phía trước chúng tôi.
Làm thế nào mà ngọn lửa lớn lại hướng tới phía này chứ?
Đừng nói tới lửa đang lan tới, chỉ tính riêng nhiệt độ cao lúc này cũng đủ để nướng chín chúng tôi rồi.
Giờ chỉ tới gần thêm một bước cũng chết.
Tất cả mọi người đều đứng sững một chỗ, sợ hãi không thôi.
Những người có tu vi đạt tới cảnh giới Đạo Quân thì còn đỡ, ít ra còn có thể phóng đạo khí ra để bao bọc cơ thể.
Tuy rằng họ không thể lấy cương khí để hộ thân như tôi.
Nhưng làm như thế thì cũng miễn cưỡng ngăn được một chút sức nóng của ngọn lửa, làm cho bản thân dễ chịu được đôi chút.
Nhưng nhưng đạo sĩ có tu vi dưới bậc Đạo Quân thì không được may mắn như thế.
Giờ phút này, cả người họ đều khó chịu, da thịt bị hun tới đỏ bừng.
Tôi nhìn lướt qua chung quanh, nhìn thấy chúng đệ tử phái Cản Thi đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, mặt ai nấy cũng trở nên vô cùng ngưng trọng.
Hiện giờ, lửa lớn đã vây quanh bốn phía, mà đường ra duy nhất của chúng tôi đã bị chặn lại.
Muốn rời khỏi nơi này, chỉ có thể lợi dụng đạo khí, mạnh mẽ đánh nát thân cây to kia để lao ra ngoài.
Muốn làm như vậy thì không được để lửa lớn tiến tới gần.
Nhưng cự ly quá xa.
Cho dù là tôi thì cũng không dám chắc mình có thể đánh nát được thân cây kia, mở ra một con đường sống cho mọi người.
Đương nhiên, tôi có thể dùng đạo khí hộ thể.
Tôi hoàn toàn có thể dựa vào tu vi và tốc độ của mình để tự lao ra ngoài.
Nhưng mà, nếu không phá nát thân cây lớn kia, những người còn lại phải làm sao bây giờ?
Tôi vừa kịp nghĩ tới đây, lão Phong đã quay lại nói với tôi:
“Lão Đinh, chúng ta cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, lửa đang càng lúc càng lớn.”
Sắc mặt của lão Phong lúc này rất căng thẳng, cất giọng trầm thấp.
Bởi vì chính cậu ấy cũng nhìn ra, người hiện tại có khả năng phá nát thân cây to kia, giúp mọi người chạy trốn chỉ có mình tôi mà thôi.
“Nhưng lửa bốc lên quá lớn, cho dù tôi có dốc toàn lực để ứng phó, cũng chưa chắc có thể phá nát được thân cây to kia!”
Tôi ăn ngay nói thật, bản thân tôi cũng chẳng có được tự tin ấy.
Nhưng tôi vừa mới dứt lời, Thái Huyền đạo trưởng lại bỗng nhiên bước tới:
“Đinh Phàm tiểu hữu, hai chúng ta cùng hợp lực lại, tôi sẽ phái thêm một đồng thi nữa.
Có lẽ sẽ phá vỡ được thân cây lớn này, để cho mọi người chạy thoát!”
Thái Huyền đạo trưởng vừa dứt lời, Lý Đông Lôi liền vội vàng lên tiếng:
“Sư thúc, người đang bị thương nặng, không thể động khí được!”
Khi chiến đấu với đám cổ sư, Thái Huyền đạo trưởng đã bị thương.
Lúc ấy đạo trưởng muốn bảo vệ đệ tử trong phái mình nên đã trúng cổ độc.
Hiện tại chỉ cần động khí, thì độc tố trong người ông ấy sẽ tăng lên.
Các đệ tử còn lại trong phái Cản Thi cũng đồng loạt tiến lên khuyên bảo.
Tuy nhiên họ vẫn chẳng thể khiến Thái Huyền đạo trưởng dao động:
“Đừng ai nói nữa, nếu tôi không làm thế, thì không một ai có thể rời khỏi nơi này, mọi người chỉ có thể bị thiêu sống mà thôi!”
Nghe được lời này, chúng đệ tử phái Cản Thi đều im lặng.
Thái Huyền đạo trưởng nói không sai, đám cháy quá nghiêm trọng, mà cũng càng ngày càng lớn hơn.
Bây giờ không khí đã trở nên loãng hơn, mọi người hô hấp cũng đã khó khăn hơn.
Nếu không thể rời đi, tất nhiên sẽ chẳng ai còn đường sống cả.
Tôi đứng ở bên cạnh, không mở miệng nói lời nào.
Thái Huyền đạo trưởng thấy mọi người không nói gì nữa, lại tiếp tục nói với tôi:
“Đinh Phàm tiểu hữu, bây giờ bần đạo sẽ điều khiển đồng thi tiến tới cạnh thân cây kia trước.
Rồi bần đạo sẽ dùng toàn sức đánh vỡ nó.
Sau đó, cậu tìm cơ hội để đánh nát được thân gỗ đó, mở ra một con đường.”
Tôi lập tức gật đầu, không nói chuyện vô nghĩa.
Chuyện tới nước này, cũng đành làm như vậy mà thôi.
Thái Huyền đạo trưởng không chần chờ, đôi tay nhanh chóng kết ấn.
Cuối cùng, đạo khí trong người đạo trưởng phóng ra, ông ấy đang điều khiển con đồng thì còn lại trước mặt mình.
Thái Huyền đạo trưởng thấp giọng quát: “Cấp cấp như luật lệnh, sắc!”
Chú lệnh vừa ra, cả người con đồng thi kia rung chuyển, thi khí kích động.
Trong miệng nó phát ra một tiếng gào rống, rồi vọt thẳng tới trước mặt thân cây lớn đang bốc cháy.
Nó nhảy lên vài cái, chẳng mấy chốc đã nhảy cả người vào bên trong đám cháy.
Ngay sau đó, tôi chỉ còn thấy được thấp thoáng bóng dáng của nó.
Con đồng thi kia, dùng chính cánh tay cương thi của mình, không ngừng đập lên thân cây.
Những tiếng “Thịch thịch thịch” trầm đục vang lên, thân cây lớn cũng bị nó đập tới mức vụ gỗ bay tán loạn.
Tuy rằng thân cây kia đã không, có nằm trong lửa lớn, thoạt nhìn thì có vẻ dễ đập vỡ, nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy.
Vì đường kính của thân cây kia cũng phải tới 2m, cho dùng là cương thi khoẻ mạnh thì cũng gặp khó khăn.
Muốn dựa vào đôi tay gầy nhẳng kia bổ đôi thân gỗ là chuyện không dễ dàng.