Hiện tại, chúng tôi có thể ngửi được mùi cháy két tanh hôi rồi, chỉ còn hơn tới một phút nữa, thi khí trên người con đồng thi kia sẽ bị lửa đốt hết.
Đồng thi mà mất hết thi khí, thì không thể nào trở lại làm cương thi được nữa.
Sẽ biến thành một cỗ thi thể bình thường mà thôi, tới lúc ấy, chuyện phá thân cây to lớn kia chỉ còn dựa vào một mình tôi mà thôi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một phút rất nhanh đã trôi qua.
Sau khi con đồng thi dồn hết sức tung ra một đòn cuối cùng, thì nó cũng cứng đờ lại, không nhúc nhích.
Thi khí trên người nó đã tiêu tan hết.
Không còn thi khí, toàn thân đồng thi cũng nhanh chóng bị lửa bén lên.
Trong nháy mắt, nó đã bị đốt cháy, và sau một tiếng “Đùng” rung động, cơ thể con cương thi nọ đã hoá thành một đống than vụn.
Mà Thái Huyền đạo trưởng đứng bên cạnh tôi cũng đã dùng hết sức mình.
Giờ phút này, ông ấy chẳng còn sức mà đứng thẳng nữa, miệng nhiễm đầy máu tươi, khó nhọc nói:
“Đinh, Đinh Phàm tiểu hữu, dựa, dựa cả vào cậu…”
Nói xong, Thái Huyền đạo trưởng không thể đứng vững nổi nữa, lập tức ngất đi.
Mấy đệ tử còn lại của phái Cản Thi thấy thế sợ đến mất mật, vội đỡ lấy Thái Huyền đạo trưởng.
Cũng vào lúc này, tôi thình lình mở mắt ra, không để ý tới Thái Huyền đạo trưởng đang hôn mê, cũng phớt lờ những người xung quanh.
Bây giờ tôi chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là phá nát thân cây to lớn kia, mở ra một con đường cho mọi người chạy trốn.
Trong nháy mắt, trong đôi mắt tôi như bùng lên một luồng sáng mạnh mẽ.
Đạo khí khắp người tôi đột nhiên bùng nổ, tạo thành một tiếng “Oanh” vang trời, mọi người xung quanh đều bị vụ nổ từ đạo khí này ép phải liên tục lùi lại phía sau.
Ngay sau đó, tôi nắm chặt kiếm Thái Nguyên, lông mày nhếch lên, phát ra một tiếng gầm như bị bóp nghẹt.
Cương khí nhanh chóng bao bọc khắp cơ thể tôi, rồi chỉ thấy người tôi vọt về phía thân cây to cách đó chừng 20m.
Tôi cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để tiến về phía trước, như vậy có thể tăng cường sức tấn công của tôi.
Trong mắt người ngoài lúc này, thân hình tôi như đã hoá thành một tàn ảnh của tia chớp.
Trong nháy mắt, tôi đã cách thân cây kia chưa tới 5m.
Nơi này đã bị lửa lớn vờn quanh.
Cả người tôi đã lao vào trong ngọn lửa.
Nhiệt độ ở đây rất cao.
Nếu ở vị trí hiện tại của tôi mà là một người bình thường, cơ thể của anh ta sẽ bốc cháy ngay lập tức, làn da cũng bị lửa đốt tới rạn nứt.
Nhưng tôi thì khác, đạo khí tỏa ra khắp cơ thể tôi, tạo thành một tràng khí mơ hồ, thứ mà người trong Đạo môn gọi là “Cương khí”.
Dưới sự bảo vệ của cương khí, lửa bình thường khó mà tới gần được người tôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa.
Nhiệt độ cực cao cùng ngọn lửa hung hãn, khiến tôi không thể tiến thêm một bước nữa.
Bởi vì với tu vi hiện tại và cương khí bảo vệ trên người tôi, chỉ có thể bảo vệ tôi tới đây mà thôi, đây cũng xem như là giới hạn lớn nhất rồi.
Tôi chịu đựng sức nóng của ngọn lửa, không chút do sự nào mà ra đòn.
Tôi vận chuyển đạo khí ba màu, đột nhiên rót vào trong thanh kiếm Thái Nguyên.
Ngay sau đó, tôi hét lớn một tiếng: “Mở!”
Ngay lập tức, một kiếm chém xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ thấy một luồng kiếm khí vô hình ầm ầm chém xuống, nhắm thẳng vào thân cây khổng lồ đang rực cháy.
Đạo khí cường đại hội tụ, trực tiếp bổ đôi cả ngọn lửa.
Một tiếng “Oanh” vang trời, kiếm khí bổ thẳng lên thân cây to.
Toàn bộ thân cây to lớn đã bị lửa đốt cháy, hơn nữa gốc cây này khô héo đã lâu.
Giờ phút này lại bị kiếm khí mạnh mẽ bổ trúng, trên thân cây đã hiện rõ một vết chém rất lớn.
Vụn gỗ bắn ra, ngọn lửa xung quanh đã bị trận gió tạo ra bởi đạo khí quét qua, lập tức bị dập tắt.
Mà tôi vẫn đứng vững trong ngọn lửa, tay cầm chắc trường kiếm.
Một cảnh tượng như vậy khiến mọi người đứng phía sau không khỏi sợ hãi, nhịp tim của mọi người cũng tăng nhanh.
Trời ạ! Đây là loại uy thế gì vậy?
Cùng là thanh niên trẻ tuổi với nhau, vì sao người kia lại có tu vi và đạo hạnh cao như vậy?
Ai nấy đều thấy kinh hãi trước tu vi và uy lực từ nhát kiếm của tôi.
May mà tôi đã chém trúng thân cây nọ, nếu đổi lại, để cho nhát kiếm vừa rồi chém trúng bất kỳ ai trong số những người ở đây, sao người đó có thể cản được?
Rất nhiều người đều có suy nghĩ này, họ chỉ cảm thấy tôi hoàn toàn xứng đáng với danh xưng người trẻ tuổi mạnh nhất Đạo môn.
Nhưng đứng trước ngọn lửa lớn, tôi vẫn chưa chịu dừng lại, mà tiếp tục ngưng tụ khí, liên tiếp chém ra bốn nhát kiếm, “ầm ầm ầm ầm”.
Kiếm khí chấn động, khí lưu từ cương khí lớn mạnh đã dập tắt ngọn lửa trước mặt.
Hơn nữa, trước đó đồng thi đã đục được một cái lỗ lớn trên thân cây khô, giờ phút này tôi lại chém thêm bốn nhát kiếm nữa.
Thân cây khô to lớn nọ cuối cùng cũng phát ra một tiếng “Răng rắc”, rồi trực tiếp vỡ ra.
Bởi vì bị gãy ở phần giữa, nên phần đuôi mất đi trọng lực, đã xuất hiện một tiếng “kẽo kẹt”, rồi hất lên trên.
Như thế, sao khi chém gõ một hồi, cuối cùng một lối thoát về phía trước cũng lộ ra.
Hơn nữa, ngọn lửa xung quanh đã bị đạo khí dập tắt.
Chỉ cần động tác của mấy người chúng tôi nhanh chóng, thì hoàn toàn có thể lao ra ngoài trước khi phần lửa bị dập tắt bùng lên lần nữa,
Nhìn cái cây khổng lồ bị chẻ đôi và đường thoát thân lộ ra, trong mắt tôi hiện lên một tia kinh ngạc.